Lâu rồi ấy nhỉ, không viết kể chuyện con nhưng mà ngồi trong phòng một mình, khi ngoài kia trời cao xanh, nắng vàng nhảy lao xao trên vòm lá, ngắm con qua mạng, chân lúc co lúc duỗi ở trường thì tự nhiên lại muốn gác hết công việc sang một bên, và gõ....
Đầu tiên là chuyện dỗi: Con dạo này biết làm mặt tủi thân, kiểu như người đang thổn thức chỉ có những tiếng hức hức phát ra trong lồng ngực phập phồng, cái môi trề ra hờn dỗi chứ tuyệt không có giọt nước mắt. Mà khi nào thì dỗi? Ví như dì Dương nhà bà Hạnh đi học ở Hà Nội mà cả tuần chưa gọi điện thăm con, bà hạnh phải bấm số gọi để dì nói chuyện với con thì điện thoại lặng thinh, chỉ có nhhững tuếng thổn thức với cái giọng nhão nhoẹt sau khi đã được dỗ dành: Ràng thì là mà...sao dì không gọi điện cho connnnnnnnnnnnn!!
Là chuyện tình cảm: Tuyên bố dõng dạc rằng con lấy vợ, hỏi vợ con làm gì thì bảo : vợ con đi ủng, đi hái rau. Thôi thì, con đeo túi xách mà rao ai tiết nóng hầm lá ngải đây hay ai chè chai đây thì lấy vợ hái rau là hợp quá rồi.
Ông Thích đi ăn cưới ở rừng về, mới đi có 2 ngqày mà con nhìn ông mếu máo, mồm nhệch ra, nước mắt rớm bờ mi, làm ông bỏ vội túi quần áo xuống bệ cửa, không kịp lau bụi đường mà bế con lên vỗ về. Con chúi đầu trong vòng tay ông, không nói lời nào, 10 phút sau mới thốt lên câu: ông đi đâu về đấy? Rồi khóc lóc đòi ngủ với ông chứ không chịu về nhà. Bà Hạnh vỗ về mãi con mới chịu về nhà, thì đòi ngủ với ông bà ngoại chứ không chịu lên ngủ với mẹ. con bảo ông bà con không lên phòng con đâu, phòng con có chuột đấy, có cáo ộp đấy, sợ lắm.
Con biết dọa người khác: điển hình: ngoài cái vụ dọa mẹ không yêu ba thì con đánh là dọa bà Hạnh, con làm đổ ghế nhà bà vì nghịch quá, bà mắng thì hức hức rồi dài mồm: bà không yêu con chứ gì, bà không yêu con thì thôi, con về con ngủ với mẹ Thủy vậy. Lát sau lại hỏi: bà ơi con làm đổ ghế, bà có yêu con không? ĐÀnh phải yêu thôi, nghe giọng con hỏi ngọt như mía lùi thế thì ai làm ngơ cho nổi.
Thật thà: Con đi học về kể chuyện: Sáng nay mẹ chở con đến trường, cô phạt con úp mặt vào tường, vì con không học bài. con bảo: con xin lỗi cô, lần sau con không dám thế nữa. cô cho con về chỗ, con học bài, khổ thân con. nguyên cái câu chuyện thế, kể rành mạch, rất gãy gọn, sáng hôm sau đến kiểm chứng, cô bảo đúng là cô phạt úp mặt vào tường vì quậy, không chịu học bài.
Nói chuyện điện thoại: Ba gọi điện về, vì ba gọi máy bàn nên chả hiểu hai ba con tâm sự gì, chỉ nghe tiếng con: Ba ơi, con yêu ba, con nhớ ba lắm, con quý ba rồi toàn là ừ ừ ừ....sau đó thì bỏ đi chơi. Lúc hỏi xem ba con nói gì thì con một mực: không nói. Lúc mẹ bảo hai ba con có chuyện bí mật à thì bảo: ừ, bí mật nên chả hiểu hai bên nói với nhau những gì ở cái đoạn con ừ và gật đầu như bổ củi ấy.
Đẳng cấp: Dạo này con đẳng cấp, toàn tiêu tiền triệu. Mẹ đi chợ, mua 2 con cua chống ế cho bác Bầu, hết 150K, lúc luộc ra con bảo: mẹ ơi ông ngoại mua cua cho con đấy, hết 1 triệu.
Về nhà nội xong con khoe bà Hạnh: bà nội cho con một triệu, con đưa cho bà ngoại rồi. => biết nói điêu vì bà nội có cho đồng nào đâu. Bà ngoại bảo bà nội cho con một triệu hồi nào, con đưa cho bà lúc nào thì tỉnh bơ mà rằng: bà để trong túi ấy. Đi taxi thì tự đề nghị với lái xe: cho con đi Hà Nội, cho Tùng đi Hà Nội, chú lái xe hỏi tiền đâu thì đáp: tiền đây, 1 triệu đâý, cho tay vào túi quần, rút ra một nắm...không khí mà trả cho lái xe. Đại gia dễ sợ.
Mặc đồ: Kiên quyết nói không với quần áo mẹ chnj, trước giờ đi tắm, bao giờ con cũng bảo để con chọn quần áo: rồi ngăn tủ thấp thì con tự mở, ngăn cao thì đòi mẹ bế, bới tung tủ lên để chọn đồ, trời còn chưa lạnh mà lấy quần bò dài để mặc đi ngủ, mẹ bảo mặc quần soóc thì nói quần xấu, rồi mặc quần bò xong bảo: mặc quần bò nó mới sành điệu, mặc xong quay ra hỏi mẹ: con mặc quần này có đẹp không. Trong mắt mẹ, con mặc gì chả đẹp. |Áo mà mẹ chọn không phải là con chọn thì thể nào cũng khóc ỉ ôi, mẹ cưỡng chế mặc xong nó lại cởi ra, lại nhờ bà Hạnh có võ nó mới để cho mặc, mà gần sáng thức giấc, nó giơ cái áo đang mặc lên nhìn bảo: không mặc áo này đâu, mặc áo khác cơ, thay áo cơ, vỗ vỗ mấy cái, nói sáng dậy thay nó lại ngủ tiếp.
Hát: thuộc nhạc cực nhiều bài mà bây giờ không hát một bài nào đúng lời: toàn kiểu cu cù cú cụ....chỉ đúng nhạc còn lời là tự chế, có điều quen chuyện đấy quá nên mẹ chả buồn ghi lại.Dạo này toàn gọi cậu Sơn là bố, thỉnh thoảng gọi là mẹ Sơn chứ không chịu gọi cậu.
Cô giáo ở lớp lấy chồng, mẹ kể là cô nghỉ cưới thì con bảo: mẹ Sâm nghỉ lấy chồng rồi. Lúc cô Sâm chưa nghỉ thì hỏi cô: mẹ Sâm ơi, mẹ sắp làm cô dâu à, mẹ có mặc váy cưới không?
ngày trước sợ đám ma lắm mà giờ lại thích, hễ có người chết mà nghe ò í e là nói: đi xem ò í e, giờ buổi sáng dụ đi học là phải nói đi tìm xem ò í e ở đâu, mà nó nghe ò í e hay nó bảo: con đi học nhé, con đi tìm ò í e về cho nhà mình. Chả bù cho lúc điệu, người ta mới e e e là đã khóc như mưa lũ.
Còn nhiều chuyện lắm mà lâu không kể nên lúc định liệt kê lại quên.
Đầu tiên là chuyện dỗi: Con dạo này biết làm mặt tủi thân, kiểu như người đang thổn thức chỉ có những tiếng hức hức phát ra trong lồng ngực phập phồng, cái môi trề ra hờn dỗi chứ tuyệt không có giọt nước mắt. Mà khi nào thì dỗi? Ví như dì Dương nhà bà Hạnh đi học ở Hà Nội mà cả tuần chưa gọi điện thăm con, bà hạnh phải bấm số gọi để dì nói chuyện với con thì điện thoại lặng thinh, chỉ có nhhững tuếng thổn thức với cái giọng nhão nhoẹt sau khi đã được dỗ dành: Ràng thì là mà...sao dì không gọi điện cho connnnnnnnnnnnn!!
Là chuyện tình cảm: Tuyên bố dõng dạc rằng con lấy vợ, hỏi vợ con làm gì thì bảo : vợ con đi ủng, đi hái rau. Thôi thì, con đeo túi xách mà rao ai tiết nóng hầm lá ngải đây hay ai chè chai đây thì lấy vợ hái rau là hợp quá rồi.
Ông Thích đi ăn cưới ở rừng về, mới đi có 2 ngqày mà con nhìn ông mếu máo, mồm nhệch ra, nước mắt rớm bờ mi, làm ông bỏ vội túi quần áo xuống bệ cửa, không kịp lau bụi đường mà bế con lên vỗ về. Con chúi đầu trong vòng tay ông, không nói lời nào, 10 phút sau mới thốt lên câu: ông đi đâu về đấy? Rồi khóc lóc đòi ngủ với ông chứ không chịu về nhà. Bà Hạnh vỗ về mãi con mới chịu về nhà, thì đòi ngủ với ông bà ngoại chứ không chịu lên ngủ với mẹ. con bảo ông bà con không lên phòng con đâu, phòng con có chuột đấy, có cáo ộp đấy, sợ lắm.
Con biết dọa người khác: điển hình: ngoài cái vụ dọa mẹ không yêu ba thì con đánh là dọa bà Hạnh, con làm đổ ghế nhà bà vì nghịch quá, bà mắng thì hức hức rồi dài mồm: bà không yêu con chứ gì, bà không yêu con thì thôi, con về con ngủ với mẹ Thủy vậy. Lát sau lại hỏi: bà ơi con làm đổ ghế, bà có yêu con không? ĐÀnh phải yêu thôi, nghe giọng con hỏi ngọt như mía lùi thế thì ai làm ngơ cho nổi.
Thật thà: Con đi học về kể chuyện: Sáng nay mẹ chở con đến trường, cô phạt con úp mặt vào tường, vì con không học bài. con bảo: con xin lỗi cô, lần sau con không dám thế nữa. cô cho con về chỗ, con học bài, khổ thân con. nguyên cái câu chuyện thế, kể rành mạch, rất gãy gọn, sáng hôm sau đến kiểm chứng, cô bảo đúng là cô phạt úp mặt vào tường vì quậy, không chịu học bài.
Nói chuyện điện thoại: Ba gọi điện về, vì ba gọi máy bàn nên chả hiểu hai ba con tâm sự gì, chỉ nghe tiếng con: Ba ơi, con yêu ba, con nhớ ba lắm, con quý ba rồi toàn là ừ ừ ừ....sau đó thì bỏ đi chơi. Lúc hỏi xem ba con nói gì thì con một mực: không nói. Lúc mẹ bảo hai ba con có chuyện bí mật à thì bảo: ừ, bí mật nên chả hiểu hai bên nói với nhau những gì ở cái đoạn con ừ và gật đầu như bổ củi ấy.
Đẳng cấp: Dạo này con đẳng cấp, toàn tiêu tiền triệu. Mẹ đi chợ, mua 2 con cua chống ế cho bác Bầu, hết 150K, lúc luộc ra con bảo: mẹ ơi ông ngoại mua cua cho con đấy, hết 1 triệu.
Về nhà nội xong con khoe bà Hạnh: bà nội cho con một triệu, con đưa cho bà ngoại rồi. => biết nói điêu vì bà nội có cho đồng nào đâu. Bà ngoại bảo bà nội cho con một triệu hồi nào, con đưa cho bà lúc nào thì tỉnh bơ mà rằng: bà để trong túi ấy. Đi taxi thì tự đề nghị với lái xe: cho con đi Hà Nội, cho Tùng đi Hà Nội, chú lái xe hỏi tiền đâu thì đáp: tiền đây, 1 triệu đâý, cho tay vào túi quần, rút ra một nắm...không khí mà trả cho lái xe. Đại gia dễ sợ.
Mặc đồ: Kiên quyết nói không với quần áo mẹ chnj, trước giờ đi tắm, bao giờ con cũng bảo để con chọn quần áo: rồi ngăn tủ thấp thì con tự mở, ngăn cao thì đòi mẹ bế, bới tung tủ lên để chọn đồ, trời còn chưa lạnh mà lấy quần bò dài để mặc đi ngủ, mẹ bảo mặc quần soóc thì nói quần xấu, rồi mặc quần bò xong bảo: mặc quần bò nó mới sành điệu, mặc xong quay ra hỏi mẹ: con mặc quần này có đẹp không. Trong mắt mẹ, con mặc gì chả đẹp. |Áo mà mẹ chọn không phải là con chọn thì thể nào cũng khóc ỉ ôi, mẹ cưỡng chế mặc xong nó lại cởi ra, lại nhờ bà Hạnh có võ nó mới để cho mặc, mà gần sáng thức giấc, nó giơ cái áo đang mặc lên nhìn bảo: không mặc áo này đâu, mặc áo khác cơ, thay áo cơ, vỗ vỗ mấy cái, nói sáng dậy thay nó lại ngủ tiếp.
Hát: thuộc nhạc cực nhiều bài mà bây giờ không hát một bài nào đúng lời: toàn kiểu cu cù cú cụ....chỉ đúng nhạc còn lời là tự chế, có điều quen chuyện đấy quá nên mẹ chả buồn ghi lại.Dạo này toàn gọi cậu Sơn là bố, thỉnh thoảng gọi là mẹ Sơn chứ không chịu gọi cậu.
Cô giáo ở lớp lấy chồng, mẹ kể là cô nghỉ cưới thì con bảo: mẹ Sâm nghỉ lấy chồng rồi. Lúc cô Sâm chưa nghỉ thì hỏi cô: mẹ Sâm ơi, mẹ sắp làm cô dâu à, mẹ có mặc váy cưới không?
ngày trước sợ đám ma lắm mà giờ lại thích, hễ có người chết mà nghe ò í e là nói: đi xem ò í e, giờ buổi sáng dụ đi học là phải nói đi tìm xem ò í e ở đâu, mà nó nghe ò í e hay nó bảo: con đi học nhé, con đi tìm ò í e về cho nhà mình. Chả bù cho lúc điệu, người ta mới e e e là đã khóc như mưa lũ.
Còn nhiều chuyện lắm mà lâu không kể nên lúc định liệt kê lại quên.
p/s: Nhà nepeyes là bố thui chứ không phải mẹ đâu chị nhá :D
- Cui tuần ngọt ngào bên gia đình chị nhé