Thế là sắp hết tháng Ngâu, thế là nước mắt Ngâu thôi sụt sùi. Mấy ngày liên tiếp cúng rằm, bận, mệt và vui. Nhà mình cúng rằm hôm thứ bảy để chủ nhật còn về quê cúng rằm. 6h sáng, con trai đã dậy, đánh thức mẹ bằng tiếng ò ó o rồi giục mẹ xuống nhà để còn về cụ. Con ăn sáng bằng 2 hộp sữa lên men rồi ríu rít vào ra trong lúc chờ xe đến. Lần này nhà mình được cộng điểm vì về sớm, cậu Sơn cậu Lâm tham gia bóc hành tỏi chuẩn bị cúng, mẹ và mợ Hường thì đã có hai cái đuôi bám nhằng nhẵng rồi nên chả còn tham gia được gì.
năm nay cúng không đông vì rất nhiều các gia đình nhỏ cũng cúng rằm vào ngày chủ nhật, thế nên cúng rằm bên cụ, hàng con thì đầy đủ, hàng cháu chắt chỉ có nhà mình là đủ cả, còn thì thiếu nhiều. Con lăng xăng hoà vào các trò chơi với các dì và anh chị.
Chị Thảo Vân chân dài thẳng tắp
Dì My bên con gấu hồng đeo kính là bra dì tìm được trong tủ, rất đỗi sáng tạo.
Dì My với chị Vân cùng tạo dáng, rất sành điệu và xì tin.
Con cũng pose hình không kém phần điệu nghệ
Trong lúc chờ đợi làm cỗ, mẹ cùng cậu mợ cho hai anh em lên chùa Hàm Long, vừa vãn cảnh chùa, vừa để tìm lại những kỉ niệm thời thơ bé. Trời nắng to nhưng con đường với những ngôi nhà mọc lên san sát và những cây xanh trồng ven đường cũng giúp xua đi cái nắng chói chang. Hai anh em tranh thủ chạy nhảy bên cái ô tô nhà ai đang đỗ.
đập của một ngôi nhà đang khoá của im lìm làm lũ chóp bên trong sủa lên nhặng xị
Mẹ chợt phát hiện ra rất nhiều cây cảnh được đặt trên đường đi, toàn những cây sanh gốc rất to nên dừng chân chụp ảnh, cũng là để trốn cái ánh nắng gắt gao đang hun đốt trên đầu.
Con cứ loanh quanh bên một vũng nước đọng trước khi vào chùa, mẹ chả hiểu nổi vì sao, cái vũng nước tí teo ấy lại thu hút sự chú ý của con nhiều đến thế
Bước chân vào đến sân đình, đã thấy màu rêu phủ trên bức tường trước mặt, nhưng cũng thấy lớp bụi cát phủ lên những đồ thờ, lên cái tràng kỉ đặt ở gian ngoài để cảm nhận rằng người ta đang tu sửa
Con khấn thế này: cụ phù hộ cho cháu chóng lớn để cháu còn đi học.
rời đình, đi sang chùa Hàm Long để thấy lòng mình không còn tĩnh. Người ta đã phá bỏ hoàn toàn ngôi chùa cũ, nơi mẹ vẫn thường lên cùng cụ ngoại và cả các dì suốt tuổi thơ. Chùa đang làm móng, có một gian chùa nơi đặt tượng ông Thiện ông Ác đã xong xuôi, cánh cưả gỗ chạm những hoa cúc, những long li quy phụng cũng chẳng để lại cho mẹ chút gì thân thuộc. Trên những cây cột gỗ của cửa là những tấm biển được khắc tên người cúng tiến. Mẹ không cảm thấy tâm mình tĩnh được bởi những ghế đá đặt ngoài sân chùa với chữ thời trang Phúc Hưng, với tiếng máy mài đang mài gỗ, bụi mùn cưa và gạch đá ngổn ngang. Đâu rồi chùa cổ? đâu rồi chốn linh thiêng mẹ rất muốn đi về? Các con còn nhỏ, lần đàu theo mẹ lên chùa, làm sao các con hiểu được những thay đổi của cuộc đời, của con người, các con vẫn sung sướng thế này
Em còn nằm lăn ra cái chiếu sư thường ngồi để tụng kinh, tay đập đập mời mợ: kềnh ca
Ra khỏi gian chùa này, đi men theo hành lang chùa, chỉ thấy ngổn ngang gỗ và lác đác vài người thợ đang bào gỗ, chả thấy sư đâu
Chả còn đường đi lên chùa cao ngày nào, nhìn cái móng chùa chưa xong mà thấy lòng chán ngán, đưa các con quay về để nhạn ra rằng, chả còn đâu cây bồ đề hay hoa đại ngát hương năm nào, khắp sân chùa chỉ toàn là cây sấu, sư làm kinh tế mà.
Nụ cười của hai anh em vẫn trong vắt, mắt vẫn lấp lánh ánh cười
Về nhà để còn cúng, bước chân cậu bế con sải dài trên con đường nhỏ,
Đến nhà, con lại sà vào chỗ bà Nhẫm cúng để được gõ chuông gõ mõ
Rồi ra cúng chúng sinh, con là đứa chắt duy nhất ngồi chắp tay khấn vái khi bà Nhẫm đọc kinh
Bây giờ khác xa ngày xưa nên cúng xong rồi mà chả ai cướp chúng sinh, duy có con cướp chùm nhãn xong cong mông chạy
Những người khác đứng xem cúng hào hứng thế này nhưng lại thì thầm bảo nhau, ngày nào chả ăn, cướp làm gì, chỉ cướp để chị Thuỷ chụp ảnh thôi nhé
Trong lúc cậu Sơn và cậu Mạnh đi đốt mã
thì có một người say sưa cướp bởi đây là lần đầu đến nỗi ngời cả vào bát cháo và phải thay quần áo, mợ Hường cởi cái áo ra mà không chịu cuộn áo vào nên cháo dính cả lên đầu em, thế mới có cảnh nuy để cướp chúng sinh thế này
Chị Phương Nga trèo tít lên cái thang để lên mái nhà kho nơi có những chùm Tigôn chúm chím sắc hồng với dáng tim đang vỡ
Đến giờ ăn, bốn mâm quây quần vui vẻ, mẹ nói chuyện chùa rồi tất cả các ông bà đều phê phán sư trụ trì vì đã giết chết ngôi chùa cổ, một di tích lịch sử đã được xếp hạng. Mẹ nói, sư làm kinh tế mà không xây dựng thì lấy đâu ra tiền, hoá ra thế lại đúng. Mẹ còn nghe thêm một tin, buổi tối sư đội tóc giả rồi đi nhà nghỉ, buồn chưa. Sư ơi hỡi sư, đảo điên thế thì trách sao nhân gian không chìm nổi. Buổi chiều đưa con đi mua quần bò, mà con ăn vạ đòi mua thêm xe lắc, không được đáp ứng, con khóc lăn lộn ngoài chợ, còn quay vào mặt mẹ mà chửi bậy thế nên mới ăn một cái tát vào mồm, khóc nôn hết vào người mẹ. Mẹ vừa giận, vừa buồn, bởi mẹ hiếm khi đánh con mà phải vả vào mồm con ngay giữa chợ, còn con khóc lóc đến tận lúc về nhà bà Nhẫm, khản cả tiếng, nước mắt chứa chan.
Mẹ đuổi đi thì đu vào mẹ mà khóc, mẹ dỗ, bảo ra các cậu bế thì vừa khóc vừa rằng: không theo tất cả.
sau cơn chướng, con lại ngoan ngoãn dễ thương, các ông bà hỏi có đánh mẹ không thì bảo có nhưng lát sau lại nói với ông ngoại: không được đánh mẹ Thuỷ đâu, mẹ đánh lại đấy. Bữa tối nhà mình ăn cơm với nhà ông thắng rồi ông bà đánh xe chở về, con ngủ trên xe, đặt vào giường xong mẹ đi ăn kem cùng các cậu, tàn tiệc thì nghe tiếng con ho, chạy vào, con đã nôn hết, phải đưa đi lau người xong thì đi ngủ, thế là sáng nay con sốt nhẹ, viêm họng nhưng mẹ vẫn đưa đi học. Hi vọng con sẽ nhanh khỏi.
còn mẹ, tranh thủ ghi lại những dòng này trước giờ ăn.Đánh dấu ngày rằm tháng bảy của con, một chàng trai 30 tháng.
Gái lớn ai khô..
Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không!
Nín đi, mặc áo ra chào họ
Rõ quý con tôi, các chị trông!
Ương ương dở dở quá đi thôi!
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào! Lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương, này lược, này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai, đã kém ai?
Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán! Khiến cô thương!
Ðưa con ra đến cửa buồng thôi,
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
Ðêm đêm mình mẹ lại đưa thoi./.
Tùng ơi, gia tài của Tùng ngày một giàu có hơn rồi đấy!