Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Chuyện của con

Viết một bài dài nguyên mà chèn ảnh vào xong thì mất luôn nội dung, chán quá.
Đã lâu chả cập nhật cho con chuyện từng tháng, vì rằng con hơn 4 tuổi, ngồi đếm 49 tháng, 50 tháng thì thấy sợ thời gian. Những câu chuyện về con vẫn đầy ắp mỗi ngày, nhưng không còn ngạc nhiên với phát ngôn của con mỗi ngày nên những câu chuyện cũng theo gió thoảng mây trôi mà bay đi mất.
Hải Phòng những ngày sau thanh minh, rét nàng Bân ùa về xoáy từng cơn luồn vào da thịt. Bầu trời ầng ậc nước,khoác chiếc áo len xám xịt nhìn mà nẫu cả lòng. thời tiết độc, nhà nhà có người ốm, con mở màn bằng những trận ho và viêm mũi, uống hai đợt kháng sinh thấy đỡ nên không đi tái khám, nào ngờ cái ốm trở lại mạnh mẽ hơn, con chuyển sang viêm VA và viêm mũi mủ, đi hút dịch, xông mũi xông họng suốt. Nhớ một hôm cô y tá hút dịch cho con, máu phun thành vòi từ hai lỗ mũi, thấm ướt khăn giấy mẹ cầm, chảy xuống áo con và trong cái ống hút dịch, bao cơm gạo trôi vào đấy, mẹ xót xa ôm con vào lòng mà vỗ về. Bác sỹ Thành vội chạy ra và cho hai cái bông cồn vào mũi con, nghỉ cho mũi ổn định rồi xông, sau hôm đó không hút mũi nữa, thêm hai đơn thuốc nữa rồi. Khi cô y tá ra, con chỉ vào cô ấy rồi nói, chỉ tại cô hút mũi mạnh quá nên cháu mới bị chảy máu cam. Cô ấy xin lỗi con, mẹ chẳng nói gì, máu cũng chảy rồi, tiền vẫn phải trả, chỉ thương con và xót con mà thôi. Cứ mỗi chiều hút mũi xong, con lại sang quán ăn Huế ngay đối diện để ăn bò bít tết, ăn rền cả tuần rồi, cũng có hôm ăn thêm bánh ít, bánh đậm, bánh bèo hay cơm rang, ăn xong về nhà bà mình uống thuốc và chỉ chịu về nhà khi đã ngủ.Con ốm nên nghỉ học cũng gần một tuần, nhưng khi sốt cao, nằm im như con mèo trong lòng bà mình, môi tím và khô nẻ, tấm lưng gầy sờ được thấy đốt sống, bế nhẹ hẳn. Mong con nhanh khỏi, ăn trả bữa để lấy lại được phong độ của những ngày không ốm.
Mấy hôm nay, cả bà ngoại, cậu Sơn và mẹ cũng thay nhau ốm, mệt mỏi thât.
Con là một chàng trai đa tình, chả thế mà tháng trước còn mê mệt cô Thúy bạn dì Ly vì cô xinh đẹp, tối nào cũng đòi đi học ôn thi đại học cùng cô ở nhà ông Tuấn, chỉ để cô đưa bàn chân con lên mà thổi cho mấy cái, hay xoa xoa khi con kêu Tùng đau chân quá.Dõng dạc giải thích với bà mình rằng chỉ có thể "  yêu bà như yêu một người mẹ vì bà già rồi "  nhưng " con yêu cô thúy kiểu khác, sau này lớn lên con sẽ lấy cô Thúy làm vợ". Ấy thế mà tuần sau lại chuyển sang say nắng bạn Lan Phương ở lớp vì bạn ấy " vừa hiền lại vừa xinh", " bạn ấy hay nói chuyện với con, chơi với con, bạn hay xin rau của con để ăn, bạn vỗ mông con..." và con băn khoăn: " không biết khi con đến nhà bạn Lan Phương thì mẹ bạn ấy có cho con làm vợ bạn ấy không nữa ".
Mẹ hỏi sao không yêu thục An thì con chê Thục An tóc ngắn, sao không yêu Thùy thì chê " bạn ấy hư lắm, hay đánh bạn, cấu bạn mà cứ ai động đến thì lại hư hư lên ". Vậy là có tiêu chuẩn rõ ràng nhỉ, phải tóc dài, xinh và hiền. Mẹ cứ mang bạn Lan Phương ra dụ hoài khi con hư nên giờ con cũng chán mà tuyên bố không lấy vợ nữa rồi, nan giải quá.
Viết lan man vài dòng nhân ngày mưa rét, và khi viết lại thì chán nên cắt bớt nội dung đi, post vài cái ảnh chụp ở triển lãm tranh 3D vì đã lâu chả chụp bộ ảnh nào, khỏi ốm nhanh và nắng đẹp để làm bộ aanhr chào hè con nhé.