Dẫu không có nhiều thời gian ở bên con mỗi ngày nhưng những lúc gần con là có vô số chuyện đáng nhớ. Mẹ vẫn thường hay mỉm cười khi nghĩ đến con và đôi khi bật cười thành tiếng để cảm thấy mình vô duyên khi không lại cười một mình nhưng quả thực là nghĩ lại những gì con nói, xem cách con làm thì không vui, không cười mới lạ.
Ấy là mỗi khi mẹ đến đón lúc tan học, mẹ mới dựng xe ở sân, con ở trong lớp cuối cùng của dãy phòng học đã cất tiếng lảnh lót: Mẹ ơi, con chào mẹ, con yêu mẹ. Nếu đái dầm sẽ có thêm câu: mẹ ơi hôm nay con đái dầm, cô phải thay quần cho con. Mẹ nói chào cô rồi về là sẽ có câu: con chào cô, con về nhà con. nhưng khi không muốn chào thì con nói: mồm Tùng đi vắng rồi và nhất quyết không chào.
Ấy là trên đường đi học về, cứ đi lối tắt, con đường nho nhỏ chạy quanh cánh đồng là con lại: Hai mẹ con mình đi lối này, không đi lối đấy. Dừng xe chờ cho những chiếc ô tô chạy qua đường con nói to: Cái ô tô này hư quá, không cho mẹ con mình đi. Về đến cổng, mở cổng xong, thấy con ki nhảy lên mừng mẹ là con mắng: Ki hư, không được cắn mẹ thế. đi ra. Rồi cất tiếng gọi ông: Ông ơi ông xích con Ki vào, không nó cắn em đấy.
Em nghịch thùng gạo, ông mắng em thì nói với ông: Ông đừng mắng em, ông đừng đánh em, khổ thân em. Ông phải bế em lên. Quay ra em con nói: Em ngoan, anh thương, em đừng sợ nhé. Thơm em xong là ấn gạo hộ em. Chẳng may tập võ mà va vào em, sẽ có người khoanh tay nói: anh xin lỗi em, em có đau không? anh thương. Ấy thế mà ở lớp chuyên gia đánh bạn và không bao giờ xin lỗi. con yêu em, nhường em là thế nhưng đôi khi em dại, ngứa răng là lao vào con mà cắn, cấu. con chẳng khóc cũng không chạy, cứ ngồi yên chịu trận cho em đánh, chỉ nói: em hư quá, cắn anh à, anh đánh cho bây giờ. Con chưa bao giờ đánh em, và luôn tỏ ra rất nhường em, rất đàn anh. cũng đôi khi không cho em mượn một món đồ chơi nào đó nhưng thường con nhường em, có sữa hay đồ ăn đều nói: hai anh em uống, hai anh em ăn.
Ngộ nghĩnh là khi bà Hạnh cho con ăn mà con không muốn ăn, con lấy cái chìa khoá, làm bộ xoay trên mồm và dõng dạc: Mồm bị khoá rồi, không ăn được. Bà bảo mở ra thì bảo: hỏng rồi, không mở được và bữa ăn hôm ấy thất bại.
Từ dạo con bị viêm da mà mẹ tưởng là thuỷ đậu thì mẹ toàn xay lá kênh giới hay sài đất để tắm cho con, mãi thành quen, giờ tắm nước trắng là con không chịu. Con đòi: con tắm nước lá và nếu hôm nào muộn mẹ không kịp hía lá xay, nhìn nước trắng là con bảo: con không tắm nước này đâu, tắm nước này ngứa lắm, tắm nước lá cơ. Tắm xong, bao giờ con cũng tự mình đổ nước trong chậu đi, cái chậu 20L đầy, con đổ bằng hai tay cho đến khi cạn giọt, nếu nửa già chậu thì chỉ cần 1 tay là đẩy đổ.
Hôm 1/6, các dì cho con đi uống cà phê và con uống hết một cốc cà phê cốt dừa mà không mất ngủ, các dì giấu biệt chuyện này và chỉ khai ra vào ngày hôm sau khi hỏi mẹ về giấc ngủ đêm của con. Sau lần đó con hay rủ rê người lớn: đi ăn chè thôi, đi uống cà phê đi. Và hỏi uống ở đâu thì đáp: uống ở nhà hàng.
Buổi tối, lên giường ngủ bao giờ cũng phải bật đèn, bật ti vi và bật điều hoà. Mẹ thấy lạnh con cũng không cho mẹ đắp chăn, con thường ôm mẹ, thơm mẹ và bật cười như nắc nẻ khi nghĩ ra một trò chơi nào đó. Khi quảng cáo, mẹ thích nghe giọng con dễ thương nói: chua chua cay cay ngon quá mẹ ơi . khuyến mãi thêm một nụ cười ngọt lim. Con còn hay vòng tay dưới gối mẹ để mẹ gối đầu hay kéo đầu mẹ vào mặt con rồi thơm nhỏ cả nước bọt vào mặt mẹ.
Con hát: hai ngón tay nhúc nhích nhúc nhích mà mẹ bảo hát tiêp thì chuyển thành 3 ngón tay nhúc nhích nhúc nhích rồi cười sung sướng.
Ngồi ị xong thì quảng cáo: cứt ra rồi đấy, thối nhỉ. Có lúc dắt em ra giơí thiệu: cứt đấy, có biết không. Lúc lại bảo mẹ: con ị ra rồi, mẹ sờ tay vào đi, con thích mẹ sờ lắm. Mẹ hỏi để làm gì thì bảo để cho thối rồi cười ngặt nghẽo. Nhằm tăng tính thuyết phục, con baỏ: mẹ sờ tay vào đi, con sờ rồi đấy mà thực ra con đâu có sờ vào.
Ba gọi về nói chuyện thì không chịu nói rồi lát sau bảo: Mồm tùng đi vắng rồi, Tùng đi học rồi để khỏi phải nói chuyện, ấy thế mà đang yên đang lành ở lớp thì lại nói với cô: Ba con đi tàu làm cô nghe mãi mới ra để chiều về còn hỏi mẹ.
Con hay hát xuyên tạc, phổ nhạc mọi thứ, từ câu ông ơi bà ơi cho đến các bài hát ở trường được xuyên tạc hay lắp ghép theo ý thích. Mẹ hỏi: chó kêu thế nào: con nói: gâu gâu. Bò kêu: ò ò. gà kêu: ò ó o. Mẹ bảo gà kêu cục tác nữa nhưng không chịu. vịt kêu: cạc cạc. lợn kêu: ủn ỉn, ủn ỉn. dê kêu: be be.( ngày xưa nói là dê dê). Nói chung những con nào mà con không biết tiếng thì con đấy tên là gì con cho nó kêu như thế.
Còn ối chuyện để kể mà tự nhiên lúc viết thì lại quên mất, để lúc nào nhớ ra mẹ sẽ cập nhật sau.
Ấy là mỗi khi mẹ đến đón lúc tan học, mẹ mới dựng xe ở sân, con ở trong lớp cuối cùng của dãy phòng học đã cất tiếng lảnh lót: Mẹ ơi, con chào mẹ, con yêu mẹ. Nếu đái dầm sẽ có thêm câu: mẹ ơi hôm nay con đái dầm, cô phải thay quần cho con. Mẹ nói chào cô rồi về là sẽ có câu: con chào cô, con về nhà con. nhưng khi không muốn chào thì con nói: mồm Tùng đi vắng rồi và nhất quyết không chào.
Ấy là trên đường đi học về, cứ đi lối tắt, con đường nho nhỏ chạy quanh cánh đồng là con lại: Hai mẹ con mình đi lối này, không đi lối đấy. Dừng xe chờ cho những chiếc ô tô chạy qua đường con nói to: Cái ô tô này hư quá, không cho mẹ con mình đi. Về đến cổng, mở cổng xong, thấy con ki nhảy lên mừng mẹ là con mắng: Ki hư, không được cắn mẹ thế. đi ra. Rồi cất tiếng gọi ông: Ông ơi ông xích con Ki vào, không nó cắn em đấy.
Em nghịch thùng gạo, ông mắng em thì nói với ông: Ông đừng mắng em, ông đừng đánh em, khổ thân em. Ông phải bế em lên. Quay ra em con nói: Em ngoan, anh thương, em đừng sợ nhé. Thơm em xong là ấn gạo hộ em. Chẳng may tập võ mà va vào em, sẽ có người khoanh tay nói: anh xin lỗi em, em có đau không? anh thương. Ấy thế mà ở lớp chuyên gia đánh bạn và không bao giờ xin lỗi. con yêu em, nhường em là thế nhưng đôi khi em dại, ngứa răng là lao vào con mà cắn, cấu. con chẳng khóc cũng không chạy, cứ ngồi yên chịu trận cho em đánh, chỉ nói: em hư quá, cắn anh à, anh đánh cho bây giờ. Con chưa bao giờ đánh em, và luôn tỏ ra rất nhường em, rất đàn anh. cũng đôi khi không cho em mượn một món đồ chơi nào đó nhưng thường con nhường em, có sữa hay đồ ăn đều nói: hai anh em uống, hai anh em ăn.
Ngộ nghĩnh là khi bà Hạnh cho con ăn mà con không muốn ăn, con lấy cái chìa khoá, làm bộ xoay trên mồm và dõng dạc: Mồm bị khoá rồi, không ăn được. Bà bảo mở ra thì bảo: hỏng rồi, không mở được và bữa ăn hôm ấy thất bại.
Từ dạo con bị viêm da mà mẹ tưởng là thuỷ đậu thì mẹ toàn xay lá kênh giới hay sài đất để tắm cho con, mãi thành quen, giờ tắm nước trắng là con không chịu. Con đòi: con tắm nước lá và nếu hôm nào muộn mẹ không kịp hía lá xay, nhìn nước trắng là con bảo: con không tắm nước này đâu, tắm nước này ngứa lắm, tắm nước lá cơ. Tắm xong, bao giờ con cũng tự mình đổ nước trong chậu đi, cái chậu 20L đầy, con đổ bằng hai tay cho đến khi cạn giọt, nếu nửa già chậu thì chỉ cần 1 tay là đẩy đổ.
Hôm 1/6, các dì cho con đi uống cà phê và con uống hết một cốc cà phê cốt dừa mà không mất ngủ, các dì giấu biệt chuyện này và chỉ khai ra vào ngày hôm sau khi hỏi mẹ về giấc ngủ đêm của con. Sau lần đó con hay rủ rê người lớn: đi ăn chè thôi, đi uống cà phê đi. Và hỏi uống ở đâu thì đáp: uống ở nhà hàng.
Buổi tối, lên giường ngủ bao giờ cũng phải bật đèn, bật ti vi và bật điều hoà. Mẹ thấy lạnh con cũng không cho mẹ đắp chăn, con thường ôm mẹ, thơm mẹ và bật cười như nắc nẻ khi nghĩ ra một trò chơi nào đó. Khi quảng cáo, mẹ thích nghe giọng con dễ thương nói: chua chua cay cay ngon quá mẹ ơi . khuyến mãi thêm một nụ cười ngọt lim. Con còn hay vòng tay dưới gối mẹ để mẹ gối đầu hay kéo đầu mẹ vào mặt con rồi thơm nhỏ cả nước bọt vào mặt mẹ.
Con hát: hai ngón tay nhúc nhích nhúc nhích mà mẹ bảo hát tiêp thì chuyển thành 3 ngón tay nhúc nhích nhúc nhích rồi cười sung sướng.
Ngồi ị xong thì quảng cáo: cứt ra rồi đấy, thối nhỉ. Có lúc dắt em ra giơí thiệu: cứt đấy, có biết không. Lúc lại bảo mẹ: con ị ra rồi, mẹ sờ tay vào đi, con thích mẹ sờ lắm. Mẹ hỏi để làm gì thì bảo để cho thối rồi cười ngặt nghẽo. Nhằm tăng tính thuyết phục, con baỏ: mẹ sờ tay vào đi, con sờ rồi đấy mà thực ra con đâu có sờ vào.
Ba gọi về nói chuyện thì không chịu nói rồi lát sau bảo: Mồm tùng đi vắng rồi, Tùng đi học rồi để khỏi phải nói chuyện, ấy thế mà đang yên đang lành ở lớp thì lại nói với cô: Ba con đi tàu làm cô nghe mãi mới ra để chiều về còn hỏi mẹ.
Con hay hát xuyên tạc, phổ nhạc mọi thứ, từ câu ông ơi bà ơi cho đến các bài hát ở trường được xuyên tạc hay lắp ghép theo ý thích. Mẹ hỏi: chó kêu thế nào: con nói: gâu gâu. Bò kêu: ò ò. gà kêu: ò ó o. Mẹ bảo gà kêu cục tác nữa nhưng không chịu. vịt kêu: cạc cạc. lợn kêu: ủn ỉn, ủn ỉn. dê kêu: be be.( ngày xưa nói là dê dê). Nói chung những con nào mà con không biết tiếng thì con đấy tên là gì con cho nó kêu như thế.
Còn ối chuyện để kể mà tự nhiên lúc viết thì lại quên mất, để lúc nào nhớ ra mẹ sẽ cập nhật sau.
- Nghé VươngCũng "nhức đầu" giống nhà mình nhỉ, nhưng bạn Nghé không tình cảm như bạn Tùng đâu. Yêu yêu các bạn nhỏ ở độ tuổi này quá, lí lắc với những phát ngôn bất ngờReply this comment
- Warm Winter, chít cười mất với cái anh lý sự này. Cô đang mất ngủ mà vào đây cứ ngoác miệng ra cười, thêm tỉnh táo như con sáo đây Tùng ơi. Hí híReply this comment
- Nghé và BoLại ước được 1 ngày được gặp Tùng còn được nghe giọng nói từ cái miệng lém lỉnh kia!Reply this comment
- BaNoiCunTùng ơi là Tùng, miệng lưỡi quá thôi, cứ dẻo quẹo thế ai mà la, mà giận được chứ.Reply this comment
- Phúc còi và Bí ĐỏTùng Tùng ấy ...lúc nào cũng khiến người ta bái phục vì miệng lưỡi dẻo quẹo của bạn í Biết thương em và bảo vệ em giỏi thế Tùng ơi!Reply this comment
- Mai BốngThích nhỉ? Mình mà được gặp Tùng thì cứ ngồi hỏi chuyện anh í cả ngày cũng chẳng chán ý.Reply this comment
- NHÍM và SÓC và GẤUMẹ sướng nha, ở bên cạnh một chàng trai vừa đẹp, vừa lém lỉnh thế này, thì mẹ là ngừoi may mắn và hạnh phúc nhất còn gì.Reply this comment
- Mun&NgheHí hí ... đọc chiện về anh Tùng lúc nào cũng lém lỉnh, đàn anh thật đó ... có anh ấy ở bên cạnh thì em bé yên tâm đi nhé .. anh là lá chắn cho em rồi. Công nhận anh Tùng giỏi thật. Hoan hô Tùng nào.Reply this comment
- ChichbongyeuMẹ nhớ được nhiều chuyện của em ghê, mà lém lỉnh như T thì không hết chuyện để kể phải không mẹ? Nhà Bông đi qưa Hải Phòng, nhưng không ghé qua nhà Tùng được vì đi theo đoàn T ạ.Reply this comment
- NGỌC NHICái miệng lém lỉnh này thì mẹ kể hoài không hết chuyện là đúng rồi! Sao mà lanh quá Tùng ơi!Reply this comment
- Vũ Phương ĐôngTùng của mẹ bé hay quá... chỉ được cái lí lắc thế thôi... thế này có bực tức cũng chết cười vì con.Reply this comment