Thứ Ba, 11 tháng 12, 2007

Nơi chốn tôi qua 2

Lại tiếp tục với một chuyến đi xa, lại là đất nước Trung quốc với thành phố Thượng Hải sầm uất vừa cổ điển vừa hiện đại.
Mình sang đúng mùa giáng sinh, khắp đường phố là những gam màu đỏ, trắng và xanh lá cây đậm.Mình ở khách sạn Equatorial , một khách sạn bốn sao rất thuận tiện để đi thăm thú các nơi. Buổi sáng ăn Buffet ở khách sạn, đi gặp gỡ khách hàng để xem các nhà máy rồi đi ăn. Ba ngày hai đêm trôi đi với rất nhiều thú vị. Mình đã đi thăm phố cổ Thượng Hải, một khu phố có khoảng 80 năm tuổi, ngồi uống trà ở nơi mà tổng thống Bin Clinton đã từng ngồi uống.Quán trà được ây trên hồ, những cành cây rủ ngoài khung cửa tạo cảm giác yên bình, thơ mộng . Ở đấy mình uống trà trong bình thuỷ tinh, mỗi ấm trà một hương vị, vừa thơm mát, vừa dìu dịu tan nơi đầu lưỡi, gọt nơi cuống họng. Có bình trà hoa cúc, trà hoa nhài, bông cúc khô bỗng nở xoè khi rót nước nóng vào, sắc màu hoa vẫn còn nguyên vẹn như thể mới hái.Trà uống có đi kèm trứng cút cũng luộc bằng nước chè trong 5 tiếng. Lòng trắng trứng chuyển sang màu be, không hấp dẫn nhưng hương vị thì rất khác lạ, ngon không thể tả. Còn có mứt trám và đậu luộc ăn kèm nữa. Phong cảnh nơi đây rất đẹp, những mái nhà cong vút theo kiểu cung nhà Thanh mà mình thường thấy trong phim, ngói xanh đậm.Những cầu cong nhỏ dẫn vào các gian nhà khác nhau, tấp nập người đi thăm quan.Những ngôi nhà phủ màu thời gian nhỏ chạy dọc theo con đường ven hồ bận rộn như cần phải có của các khu du lich. Không có nhà nào không kinh doanh, những đồ lưu niệm,những vòng xuyến, những bộ đồ Trung Hoa truyền thống...Tất cả đều đắt.
Buổi tối mình đi thăm toà nhà mà ngày xưa, cuộc họp cách mạng Trung Quốc đầu tiên đã diển ra, tất nhiên là không được vào bên trong rồi ( hơi tiếc) ngắm đường phố nhộn nhịp người qua lại. Khác với Việt nam, dân ở đây toàn đi bộ hoặc đi ô tô, đường không có bụi. Ở đâu cũng thấy trang hòang những cây thông noel khổng lồ, những chuông, tất, nơ...thời tiết lạnh, khoảng 7 degree, nói là mồm ra khói. Nhưng mà ngoài đường vậy thôi chứ hệ thống lò sưởi thì tuyệt lắm.Mình vào uống nước ở một quán ven chợ. Lò than hồng rực xua tan cái giá rét đêm đông. Những người đi chơi đông như trảy hội. Đến Thượng Hải, mình đến tháp truyền hình Thượng hải với độ cao 428m. Xếp hàng chờ gom đủ chuyến thang máy, mình đi lên đỉnh tháp, chị hướng dẫn xinh đẹp thuyết trình về tháp truyền hình bằng tiếng Anh và tiếng Trung trong suốt thời gian thang máy vận hành. Từ trên tháp nhìn ra xung quanh, có thể thấy được 40 công trình kiến trúc đẹp đẽ của thành phố. Rất đông khách tham quan, mình cũng lăng xăng nhình ngắm rồi nhờ người bấm máy hộ. Mỗi cái tội ngớ ngẩn là muốn quan sát bằng ống nhòm nhưng lại không biết đút tiền xu vào khe nên chỉ thấy đen ngòm. Thật là nhà quê.Cũng chỉ vì đi lên tháp mà mình bị bỏ lại một mình, không điện thoại không nhớ biển số xe, mình khóc dở mếu dở đi xuống tầng hầm hi vọng sẽ thấy mọi người chờ mình ở đó. Cái vốn tiếng Trung ít ỏi không giúp nhiều cho mình vì người Trung Quốc đa phần không biết tiếng Anh. Mình ra sức giản thích rằng mình muốn gọi điện thoại nhưng ngừi nào bấm máy cũng không được. Họ bảo mình là máy hết tiền( chen' tieo le). Hoá ra là vì ai cũng dùng city phone mà số mình gọi là số quốc tê nên không được.Đành gọi taxi về khách sạn, ăn cơm bò rồi đi ngủ. Thế là mất bữa tối ở ngoài.