Mẹ đang xúc động, đến nỗi ngồi khóc nghẹn ngào
như thể chuyện đau lòng đấy xảy ra với người thân của mẹ, không dám so
sánh với con đâu vì mẹ sợ, cái khổ vận vào người.
Con có thắc mắc sao mẹ lại khóc, sao mẹ lại buồn, sao lại không dám nghĩ thêm? là vì mẹ đọc báo trên trang Dân Trí, chuyện về bé Nhân Ái đang trong cơn nguy kịch, để giành giật cái sinh mạng vốn đã rất mong manh của bé. Mẹ khóc, khi nhìn thấy video clip quay cảnh nữ y tá đưa thêm ống thở hay ống gì đó vào miệng bé. Mẹ khóc khi thấy bé thở khó nhọc, quanh mồm toàn những ống dẫn, khắp người là ống to nhỏ đủ cỡ để giúp bé thở, để duy trì sự sống, và mẹ thấy giận cha mẹ của bé đã đang tâm quay lưng khi bé còn ẵm ngửa, khi bé cần nhất hơi ấm của người thân.Mẹ, vốn hay thương vay, hay khóc dẫu chỉ nhìn thấy một em bé đang trong xe cấp cứu để chuyển tuyến trên đường mẹ gặp, hay một bé nhếch nhác được ba mẹ địu trên lưng lê la khắp nẻo mưu sinh bằng tình thương của thiên hạ. Và con ơi, mỗi lần nhìn thấy một cảnh đời bất hạnh, mẹ lại nghĩ đến mẹ, đến con. Một em bé bị hở chân khi đi trên đường cũng làm mẹ ái ngại, có phải từ khi sinh con ra, trải nghiệm cảm giác làm mẹ rồi thì mẹ trở nên yếu đuối hơn chăng?
Lại nghĩ về cha mẹ của bé nhân ái, những người khốn khổ đã đang tâm vứt bỏ con mình trên giường bệnh, lúc nguy nan nhất, lúc cần được chở che bảo bọc nhất, thậm chí còn chưa hề mang lại cho bé một cái tên. Những người xót thương cho hoàn cảnh của bé đã quyên góp được hơn 300 triệu để bé có thể được chăm sóc tốt hơn về y tế nhưng mẹ không biết bé có thể chống chọi được với bệnh tật không, đôi mắt nhoà lệ mệt mỏi của bé có khi nào được ánh lên tia mừng vui khi bóng người thân lướt qua không? Bởi lẽ quanh bé không có người ruột thịt, chỉ có bác sỹ, y tá và những người cảm thương cho bé mà thôi. Có lẽ cha mẹ bé nghèo quá, không thể có tiền chạy chữa, biết đâu họ quá đông con, họ cứ phó mặc bé cho trời, cho số mệnh với hi vọng đời sẽ dang tay với bé mà lòng họ cũng nát tan. Mẹ biết không nên nói trước điều gì, nhưng mẹ không dám hình dung việc phải xa con một ngày nào đó, mẹ nghĩ, con phải bên mẹ, được sự săn sóc của mẹ, cảm nhận vòng tay mẹ, những yêu thương mẹ trao cho con. Ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, mẹ vẫn khóc và cầu mong cho đièu kì diệu xảy ra, cầu mong bé Nhân Ái tai qua nạn khỏi và khi bé bình phục, sẽ có một gia đình nhân hậu dang tay đón bé, để kiếp người không quá bi thương.
Con có thắc mắc sao mẹ lại khóc, sao mẹ lại buồn, sao lại không dám nghĩ thêm? là vì mẹ đọc báo trên trang Dân Trí, chuyện về bé Nhân Ái đang trong cơn nguy kịch, để giành giật cái sinh mạng vốn đã rất mong manh của bé. Mẹ khóc, khi nhìn thấy video clip quay cảnh nữ y tá đưa thêm ống thở hay ống gì đó vào miệng bé. Mẹ khóc khi thấy bé thở khó nhọc, quanh mồm toàn những ống dẫn, khắp người là ống to nhỏ đủ cỡ để giúp bé thở, để duy trì sự sống, và mẹ thấy giận cha mẹ của bé đã đang tâm quay lưng khi bé còn ẵm ngửa, khi bé cần nhất hơi ấm của người thân.Mẹ, vốn hay thương vay, hay khóc dẫu chỉ nhìn thấy một em bé đang trong xe cấp cứu để chuyển tuyến trên đường mẹ gặp, hay một bé nhếch nhác được ba mẹ địu trên lưng lê la khắp nẻo mưu sinh bằng tình thương của thiên hạ. Và con ơi, mỗi lần nhìn thấy một cảnh đời bất hạnh, mẹ lại nghĩ đến mẹ, đến con. Một em bé bị hở chân khi đi trên đường cũng làm mẹ ái ngại, có phải từ khi sinh con ra, trải nghiệm cảm giác làm mẹ rồi thì mẹ trở nên yếu đuối hơn chăng?
Lại nghĩ về cha mẹ của bé nhân ái, những người khốn khổ đã đang tâm vứt bỏ con mình trên giường bệnh, lúc nguy nan nhất, lúc cần được chở che bảo bọc nhất, thậm chí còn chưa hề mang lại cho bé một cái tên. Những người xót thương cho hoàn cảnh của bé đã quyên góp được hơn 300 triệu để bé có thể được chăm sóc tốt hơn về y tế nhưng mẹ không biết bé có thể chống chọi được với bệnh tật không, đôi mắt nhoà lệ mệt mỏi của bé có khi nào được ánh lên tia mừng vui khi bóng người thân lướt qua không? Bởi lẽ quanh bé không có người ruột thịt, chỉ có bác sỹ, y tá và những người cảm thương cho bé mà thôi. Có lẽ cha mẹ bé nghèo quá, không thể có tiền chạy chữa, biết đâu họ quá đông con, họ cứ phó mặc bé cho trời, cho số mệnh với hi vọng đời sẽ dang tay với bé mà lòng họ cũng nát tan. Mẹ biết không nên nói trước điều gì, nhưng mẹ không dám hình dung việc phải xa con một ngày nào đó, mẹ nghĩ, con phải bên mẹ, được sự săn sóc của mẹ, cảm nhận vòng tay mẹ, những yêu thương mẹ trao cho con. Ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, mẹ vẫn khóc và cầu mong cho đièu kì diệu xảy ra, cầu mong bé Nhân Ái tai qua nạn khỏi và khi bé bình phục, sẽ có một gia đình nhân hậu dang tay đón bé, để kiếp người không quá bi thương.
Biển
Trả lờiXóaSep 4, 2010 4:47 PM
Biển cung đã đọc nhiều bài báo về nA, chị em ta chỉ bt cầu mong.. cho NA bình an...