Thế là con đã nghỉ ở nhà gần một tuần. Hết sốt rồi, tuy vẫn chảy nước
mũi và thỉnh thoảng ho nặng tiếng nhưng mẹ vẫn quyết định cho con quay
lại trường học. Hôm qua cô Dung mới gọi điện hỏi thăm xem sao con nghỉ
lâu thế, uh, con nghỉ học, lóp buồn vắng con, gối buồn nhớ con mà. Thế
là hai mẹ con minhf lại dậy sớm, mẹ chuẩn bị mọi thứ để con đến trường.
Con
chào buổi sáng bằng một bình sữa 180ml, sau khi ngồi bệt trên thềm chơi
một lúc thì ông ngoại cho con sang nhà bà Hạnh, trường học tại gia của
con. Mẹ pha mật, chuẩn bị gạc rơ lưỡi, nấu cháo, pha trà, mang thuốc cho
con. Hôm nay lau lợi thấy chảy máu, chắc tại viêm quá. Chiều qua mẹ lấy
thuốc của ông Huyện Điền, cả thuốc uống và thuốc bôi miệng, khi dứt
kháng sinh mẹ sẽ cho con uống và bôi miệng để cải thiện cái lợi và họng
viêm khiến hơi thở có mùi.
Sắp vào ba lô mấy bộ quần áo, hai hộp sữa
nhỏ, hai cái bánh gạo và một gói bim bim, mẹ sang bà Hạnh để đón con đi
học. Đã lại thấy con luôn mồm kêu sợ, nói không học cô Mai và khi được
hỏi muốn học ở đâu thì trả lời: Hạnh. Ờ, có lẽ bà Hạnh dẹp luôn của hàng
để mở trường mầm non tư thục luôn con nhỉ. Mếu máo lên xe, con cứ mẹ ơi
rồi lại sợ. Là kêu thế, mếu máo chứ cái lòng dạ sắt đá của mẹ chẳng mảy
may suy chuyển đâu con. Mẹ vừa mô tả xe chạy chim bay trên đường để con
quên, vừa ca ngợi trường học và cô giáo và nói con không việc gì phải
sợ là đến cổng trường. Bế con vào lớp, trao con cho cô, dặn dò cô cho
con ăn, thay áo mát cho con khi trưa xuống, lau mũi cho con là mẹ quay
bước, và công ty thẳng tiến. Lòng lại đang gợn lên không biết con có
khóc lóc ăn vạ không? thôi thì chiều đón con là biết liền.
Dạo này
con tên là Điệu. Cái gì cũng dài mồm ra nghe mà nhão cả tim. con muốn
uống sữa, khóc, rồi mẹ hỏi con có uống sữa không thì nói dài giọng rằng
thì là mà: sssứaaaaa.( phải viết chữ thế thì mới tả được cái độ điệu của
con).
Con nói: Hấp bà Hạnh hư, 4 tiếng rồi đấy, hoàn chỉnh về mặt nghĩa nhé. khi mà điệu thì nói thế này: hhhhhhhấpppp Hhhhạnhhhh.
Con
lười ăn, cứ phải có người lạ đến quát thì mới chịu ăn, quen rồi sẽ
nhờn, mặt câng câng lên ấy. Chiều qua lúc ăn cháo, bà ngoại nhờ một ông
khách mua hàng nhà bà Hạnh quát con; Ông ơi, ông giúp em quát thằng cháu
một tiếng cho nó sợ để ăn với. ( Đời thuở nhà ai thân lừa ưa nặng thế
con?)
Rồi ông ấy quát thật: ăn đi.
Thế là há mồm, thế là ăn thun
thút, gần hết bát cháo, nhân lúc ông không để ý, con lén lút đi về phái
bà Hạnh. Vừa đi nép người, vừa len lén đưa mắt nhìn ông khách vì sợ bắt
quả tang, gần đến nơi thì bị phát giác. Ông khách hỏi: Đi đâu đấy? con
đứng yên, nhoẻn cười nịnh nọt rồi lấy tay chỉ vào bà Hạnh, nói: Hạnh và
đứng yên chờ cho phép. thương quá. Ông khách buồn cười quá phải giả lơ
nhìn đi nơi khác. Phùuuu, thế là thoát, con tót ra chỗ bà Hạnh rất nhanh
và bây giờ thì giơ tay chào ông khách nhé, an toàn rồi, chẳng việc gì
phải sợ.
Đấy, sơ sơ một tí chuyện của con, kể kỹ thì đầy mà không kể
thì quên luôn, dạo này mẹ lẩm cẩm thế nào ấy. Hôm nay đi học lại, chúc
con một ngày vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét