Thấy quả bưởi, con khệ nệ ôm rồi thả xuống đất sút và nói: đá bóng.
Con đòi cậu sơn bế lên cao, để với tay chạm ô kính nhà bếp rồi bất ngờ nhảy xuống để cậu đỡ và cười như nắc nẻ.
Sau bữa tối, con thích thú với vụ leo cầu người.Nghĩa là xuất phát từ chân ông Thích, con leo lên người ông, trèo qua mặt và thích thú với cái ghế tròn tròn thông minh là cái đầu của ông rồi tụt xuống và bắt đầu một vòng chơi mới. Mẹ thấy khâm phục ông Thích và bà hạnh về độ chiều con.Và để bày tỏ sự cám ơn, con lại trình diễn đi và đứng như siêu mẫu, nhưng sáng tạo vì thè thêm cái lưỡi cho thêm phần biểu cảm.
Kết thúc ngày 01/09, con đi ngủ và bình minh lúc 6h sáng ngày 02/09. con ra sân thượng xem tàu, ngắm những chú chim ríu rít chuyền cành và lũ chuồn chuồn đỏm dáng bay lượn trên không. Xuống dưới nhà, uống sữa, rửa mặt, đi ị xong con ra sân chơi rồi lại thơ thẩn vào nhà. Là vì mẹ nhặt được tiền của cụ đánh rơi dưới đất nên cụ lại cho con luôn 100K đấy. Và câu chuyện bắt đầu:
Cụ: Tùng ơi
Tùng: Im lặng giả điếc
Cụ: Đây, cho Tùng tiền này.
Tùng: Đâu?
Cụ: Đây, cầm lấy.
Tùng: Goodbye ( ơ, sao lại thế nhỉ, phải xin chứ con, phải ạ chứ)
Rồi con dắt tay mẹ, xoay người, tay vẫn cầm tờ tiền: Phố. Mẹ im lặng đi theo con, ra đường, đi thảng về phái chợ, qua đường tàu. Gặp ông Thích đi ăn sáng về, con hớn hở khoe tiền và rồi cho ông luôn, nhưng vẫn kéo tay mẹ dắt đi. Mẹ lấy lại tiền, theo chân con, đến cái cổng của quán bánh đa buổi sáng, con đi vào lối cổng nhỏ, leo lên bậc thềm ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt là cái bàn uống nước, hoá ra con là khách qhen của quán. Mẹ gọi bánh đa tôm, con một ghế, mẹ một ghế. Con ăn mấy miếng rồi nằm gối đầu trên đùi mẹ và chờ mẹ ăn hết, trả tiền để đi về. Con thấy anh Minh nhà cô Thảo có quả bóng te te của sữa Cô gái Hà Lan, nhìn say sưa, thèm thuồng. Mẹ phải về lấy bóng để nhờ cậu bơm lên cho con chơi. Con tung tăng với quả bóng, hết ôm, lại thơm, rồi tung và đá.Quả bóng này mẹ mang từ Đức về, là quả bóng được in để chào mừng sự kiện BiBi tóc dài tròn 30 tuổi.

Vốn là quả bóng của con không có que cầm nhưng vì con mựơn bóng của anh Minh, đập liên hồi vào đống chạt nên bóng vỡ và con được tặng cái que một cách bất đắc dĩ. Bà ngoại chuẩn bị nấu đồ ăn cho con, thơm bà âu yếm, tuy nhiên suốt ngày nói hấp bà và chê bà hư. Con mới hư đấy biết không.

Rồi con leo lên xe đạp, gò lưng đạp quanh sân, con lạng lách rất tài tình nhưng chân chưa đủ dài để đạp cả vòng nên vẫn đánh bài cạch cạch nửa vòng.

Không nỡ để em xe Jeep cô đơn, con cũng lướt quanh sân trên em ấy.


ngày hôm nay, mẹ biết được thế nào là "sáng tạo" và thích nghi với hoàn cảnh.Sang nhà bà hạnh, không mang theo ô tô, không xe đạp, con lấy hai cuộn băng dính, đạt giữa các cuộn dây điện và là chủ của một chiếc xế hộp độc đáo. có ai định trao bằng sáng chế cho con không đây?

Đấy, trí tuệ Việt Nam là thế. Con còn hay có tính minh hoạ, chắc sợ mọi người nghe kể chuyện mà không hiểu. Minh hoạ kiểu này. Bà hạnh nói con dỗi bằng cách đi ngủ một mình, thế là đang ngồi trong lòng mẹ, con chạy vội đi, leo lên giường bà, bật quạt, nằm ngả xuống đống chăn gối. Nếu bình thường, sẽ bỏ gối ra, chỉ gối lên chăn thôi. Bà hạnh nói con ra quán chát, con luôn mồm nói: bấm bấm bấm, rồi làm động tác đeo tai nghe và gõ bàn phím.Con ngứa chân, mồm nói gãi, bà Hạnh gãi không đúng chỗ ngữa, con liến thoắng: gãi gãi gãi gãi cho đến khi à gãi đúng, con mới lim dim mắt mơ màng. Đấy, ngày nghỉ lễ trôi qua, toàn là những chuyện về con. Yêu lắm lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét