Đi học, con bye bye ông bà, ngồi trước xe mẹ rất ngoan, còn nhịp nhịp tay vào đầu xe nữa. Đến cửa lớp vẫn bình thường nhưng nhìn thấy cô, tự dưng chân con quặp chặt lấy mẹ, và kiên quyết không sang cô. Và con khóc, khóc rất to, mẹ đi mà không dám ngoái đầu nhìn lại, sợ sẽ mềm lòng, sợ sẽ làm con thêm bịn rịn, sợ con sẽ trở nên mềm yếu...rồi mẹ đi một mạch đến công ty. 8h sáng, mẹ gọi điện cho cô Mai, hỏi xem con thế nào, đã không còn nghe thấy tiếng khóc vọng vào. Cô nói, bế con đi rong một chút là con nín. Con trai ơi, cố lên chứ, mình là đàn ông mà, không thể nào bi luỵ.
Nhật kí của hôm nay phải ngày khác mới viết vì đến chiều mẹ mới biết. điểm lại hoạt động của ngày hôm qua.
16h30 mẹ rời công ty, về sớm hơn thường lệ và lượn qua hàng hoa mua một lẵng 100K để tặng cô. Lúc đó cũng là lúc cô gọi điện nói các cháu khác đều đã được phụ huynh đón mà sắp đến tiết mục của cô rồi. Thế là mẹ phi hết tốc lực, gãy cả cành hoa để về trường. Con đang được cô bế, vì không khí rộn ràng với đàn, trống, múa hát nên con không buồn, lắc lư đầu theo điệu nhạc. Con theo mẹ, thơm vào má, vào mắt mẹ, vuốt tóc mẹ đầy tình cảm, rất dịu dàng và âu yếm. Con cùng mẹ trao lẵng hoa cho cô.
Các cô hát rất say mê, có cả bài hát riêng về trường Đồ rê mí, con cũng nghe hát, cô Dung còn ôm con hát bài "Đất và cây"
Con ngồi giữa rất nhiều chị lớn hơn, các chị ấy xúng xính này yếm, này váy, này tóc đuôi gà trông rất đáng yêu. Con giơ tay chụp ảnh xì tin, con sờ tay một chị lớn, con lăng xăng kéo mẹ len qua đám đông...

Hết văn nghệ là đến tiệc buffe, nào cá chiên xù, nào bò xiên nướng, này xúc xích, này thịt nguội, nào xôi cốm, bánh mỳ, nào chả nem, salad, này là khoai tây chiên, còn bánh ngọt, nào đồ uống, nào hoa quả tráng miệng. Đồ ăn rất nhiều, nêm vừa miệng, rất dễ ăn. Con sà vào nếm đủ món, món nào cũng nhè ra, nhăn mặt nói cay, mỗi bò nướng là con ăn hết miếng này đến miếng khác, chủ yếu là mút tí nước còn lại là đút vào mồm mẹ. Mẹ thì chả ăn được mấy, tay bế con, vai đeo túi, còn ba lô của con và kè kè máy ảnh.

Sau đó lại vào trong lớp của con, con lưu luyến lại leo lên ô tô để lái, đeo ba lô tung tăng đi lại trên sân khấu.

tiệc chưa tàn thì thấy điện thoại của ba con, ra lệnh phải đưa con về vì chờ lâu rồi. Mẹ quýnh quáng đưa con về vì không muốn tước đi cơ hội ba con gặp gỡ nhau, rơi cả túi quần ướt của con ở đâu đó. Mà ba con thì đến là buồn cười, trường con cách nhà ngoại không xa mà không thèm đến. bà ngoại hỏi xem có muốn thăm trường cho biết thì chở bà đi thì trả lời bà khủng khỉnh rằng: Không, bà muốn đi thì tự đi, sang mà nhờ ông thích chở đi vì ông ấy rỗi. Không thể hiểu nổi đấy lại là ba con, lại là người mà từng gọi bà ngoại là mẹ, mà thôi chả nhắc nữa, nếu ba con mà cư xử ra hồn thì làm gì có ngày hôm nay đâu con.Về nhà, gọi ba và lao ngay lên con ngựa bập bênh có bánh xe mà ông dung bà Nhẫm mới mang sang cho, nói là bố Anh hư thân và chê hấp ba, sau đó thì nằm lăn ra thềm nhà.

rồi đến tối lại hát hấp ông, hấp bà, hấp cậu, hấp Hạnh, hấp Thuỷ, hấp cụ ầm ĩ. Hư thế mà cô giáo khen là ngoan, ăn ngoan , ngủ ngon. Lớp có 5 bạn, 3 ngoan 2 hư. con là bé ngoan, ngày đầu thế là ổn. Bonus thêm chuyện rất ngoài lề. Nhìn thấy ông Tuấn cầm dao đi qua, con túm chim và bảo: Ông Tuấn cắt chim, mà lại ngọng thành cắp chin lên mãi tây mới hiểu được đấy.Sáng nay đòi mẹ lấy cho con ốc biển, áp vào tai và nói: ù, ù. Dạo này cũng hay hát bài tiếng chày trên sóc Bom Bo.
Biển
Trả lờiXóaSep 16, 2010 7:45 PM
Xem ra cái vụ đi học này nhóc cũng ok lắm luôn, ngoan nhé. Chị ơi.. nhiều đồ ăn.. đói quá đi mất
Nhím Táo Cỏ
Trả lờiXóaSep 17, 2010 10:20 AM
Cố gắng nào, vài bữa nữa quen trường quen cô không khóc nữa nha. Khai giảng của truờng tưng bừng thật í!
Biển
Trả lờiXóaSep 19, 2010 1:40 PM
Vui trung thu chị ơi
Phúc còi và Bí Đỏ
Trả lờiXóaSep 20, 2010 5:42 PM
Trường em khai giảng hoành tráng thiệt ớ, có cả tiệc buffe nữa ! em lăng xăng với cô và mẹ, thương quá