Thứ bẩy mẹ đưa con đi học. Đã thấy con tỏ vẻ không thích. Mẹ nghĩ ra trò
múa sư tử để thu hút sự chú ý của con trên đường đi, tùng tùng tùng cắc
tùng tùng tùng tùng. Và quả là con nghiêng đầu, con vẫy tay như múa kì
lân cho đến tận cổng trường. con nói sợ và đòi mẹ bế. Rồi con mếu máo.
Đến cửa lớp, con khóc và bám chặt lấy mẹ, cô giáo phải giằng con ra từ
tay mẹ. Ông ngoại không yên tâm nên cũng cùng mẹ đến trường, ôm con vỗ
về một lúc xong
ông cũng đi luôn. Chiều mẹ về đón, thấy cô bảo con
ngủ được hai tiếng, nhưng ăn ít và bị ho. Điều này thì mẹ biết vì con
vẫn chưa khỏi mà.Lại nói con thỉnh thoảng khóc vì nhớ mẹ và cô phải bế
đi rong mới nín. chiều mẹ về đón thấy con đang được cô bế, không khóc
nhưng thấy đang chỉ trỏ với cô, không nhìn thấy mẹ. Thở phào!
Sáng
nay đưa con đi học, khó khăn lắm mới có thể cho con lên xe và địu con vì
con cứ luôn mồm kêu sợ. Hỏi có đi học không thì nói không. Điệp khúc sợ
cứ vang lên suốt cả đường từ nhà đến trường. Rồi thì là khóc khi vào
lớp. Mẹ can đảm lắm, quay lưng bước đi không để cho lòng vướng bận.
Tiếng con khóc văng vẳng vọng ra theo mỗi nhịp chân mẹ đi. Mẹ nhìn thấy
một chị ôm gối đến trường, mẹ chị ấy bế em đi trước. Những bước chân chị
ấy càng gần cổng trường thì càng chậm lại, vẫn khóc nức nở, vẫn ôm gối.
Con trai ơi, chị ấy khóc, không muốn đến trường nhưng vẫn phải tự đến
đấy thôi. Trường học là môi trường tốt để con học tính kỉ luật, sự hoà
nhập với cộng đồng, khả năng thích nghi với hoàn cảnh, con được nhận
thêm những yêu thương không phải chỉ từ những người ruột thịt. Mẹ nghĩ,
những cái đấy đều rất cần và chính là hành trang cho mai sau con hội
nhập với cuộc đời, kỹ năng sống phải được rèn từ hôm nay con nhé. Mẹ vừa
gọi điện cho cô giáo rồi, cô bảo lớp con cả 6 bạn không ai khóc mà mấy
anh chị ba tuổi lại đang khóc nhè. Cố lên con nhé!
Nhím Táo Cỏ
Trả lờiXóaSep 20, 2010 11:46 AM
Cố lên nào