Đã lâu lắm rồi mẹ mới lại cho con về bên cụ ngoại, kể từ hồi tết khi cụ
mất và bà ngoại bị tain nạ đến giờ. Nhân dịp dì Thành sinh em bé, cả nhà
mình lại có dịp về quê.
Khổ thân con, chiều đi chơi thì sáng ngã đầu
sưng u một cục, tím lịm và bóng loáng. Con vốn là một em bé can đảm,
rất ít khi khóc vì những cái ngã vặt vãnh mặc dù những trẻ khác bằng
tháng hoặc lớn hơn con có thể khóc i ỉ hàng giờ với những cái ngã như
thế. Mà cái đen đủi này đích thị là không cách nào tránh được. Thật ra,
mẹ con mình định đi thăm dì thành rồi đi vườn trẻ nhưng vì dì đã về nhà
rồi nên lại thôi. Mẹ cũng định cùng cậu đưa con ra chợ, con dắt tay mẹ
vào nhà, lấy mũ đội lên đầu rồi cầm theo cả lọ nước hoa, mẹ còn nhắc con
để lọ nước hoa ở nhà rồi ra cửa, thế mà ra đến sân thì mưa, sợ con ốm,
mẹ để con ở nhà với cậu. Và kết quả là cái u trên trán do ngã lộn ở chỗ
bậc thềm lúc hai cậu cháu chơi với nhau, cậu cứ ngồi thần mặt ra vì xót
con quá, đến độ định nhịn cả bữa sáng vì ăn năn. Mẹ vừa thương con, vừa
thương cậu. Uh, con ngã đau thế cơ mà. Hỏi ai làm ngã con, con nói:
Tùng, rồi chỉ vào cái bậc thềm nơi con bị ngã và nói: chừa. Tại con chạy
nhanh quá, bậc thềm lại cao, lại còn cả một đống dép lỏng chỏng trên
thềm như đánh bẫy...Dẫu sao, được đi chpơi, con chẳng nhớ gì đến chỗ đau
của mình. Em bé nhà dì Thành trông trắng trẻo, đẹp trai và dễ thương
lắm cơ, 3.5kg đấy.

Con tranh thủ ngồi tạo dáng xì tin, giá không có cái trán bươu thì hoàn hảo biết mấy.
Đằng sau nhà bà thơm là núi đèo và trường quân sự, trời nắng, không cho
con đi ngắm núi được nên đành để con leo cửa sổ và ngắm cảnh qua song
sắt.
xuống tầng hai đi xe lắc.
Lúc sau em Hỉn theo ông bà ngoại của em ấy đến thăm em bé. Em Hỉn nhát
lắm dù đã đi khắp nơi nhưng cứ đeo chặt lấy người bà Sáu.Không tung tăng
khắp nơi như con đâu.
Xong thủ tục hỏi thăm, tất cả xuống tầng hai ăn dưa hấu, con ăn miémg rõ
ta, em Hỉn không ăn miếng nào, quả là nam thực như hổ, nữ thực như
miêu, còn đây là con trâu và con chuột, ăn tỉ lệ thuận với con vật cầm
tinh.
rõ là em Hỉn hơn con trên hai tháng, em ấy to hơn con, cơ bắp cực kì rắn
chắc, ngôn gnữ phát triển vượt trội. Trong khi con nói tiếng một hoặc
hai tiếng, em Hỉn tuôn cả câu, kiểu con lợn éc trốn mất rồi, con cá bơi.
em ấy hát cả bài. Em ấy hát, con ngồi lắng nghe.
ìa hai anh em ngồi chơi đồ chơi, con chưa bao giờ có nhiều đồ chơi như thế.
Sau đó sang nhà ông Cường, con nhất quyết ngồi trên xe đạp mà không chịu
xuống, tận lúc chuẩn bị về mới chịu thay quần áo để ra xe chú hải ngồi,
ôtô tất nhiên là được chiếu cố hơn xe đạp. Tranh thủ chụp vài kiểu ảnh
ngoài chỗ sân sau nhà bà Thơm, nắng chói chang, con cúi xuống xem bóng
mình đổ dài trên đường.
Nhà bà Kim này, cảnh đẹp quá, lại phải chụp một kiểu để ghi lại dấu ấn thôi:
Ô tô của chú Hải này, ghế đẹp nhé.
Tranh thủ lúc ông bà ngoại mua hoa quả về, con chụp ảnh với con sư tử đá.
Về nhà cụ, con tung tăng cùng dì My chạy quanh hòn non bộ, ngồi xích đu, đạp xe và chơi đồ chơi. Trông người lớn cực kì.
.
Sau bữa tối, con lăn ra ngủ sau một ngày dài mải chơi bỏ quên giấc ngủ
trưa. 8h tối nhà mình mới về đến nhà, kết thúc một ngày vi vu, hy vọng
sang tuần có thể cho con đi chơi vườn trẻ.
Biển
Trả lờiXóaAug 10, 2010 8:32 PM
Nằm thảnh thơi quá mẹ hén