Hôm qua con về nhà sau một tuần dài chu du nhà bà nội.
Quà đón con là
một em xe Jeep Dora hàng xách tay từ Canada trị giá 2.6 mio, giá hời
đấy nhé( là vì Thiên đường của bé bị giải thể nên họ thanh lí hàng với
giá giảm 50%), bà ngoại muốn thoả mãn niềm đam mê xe pháo của con nên
nghiến răng rinh em xe Jeep này về nhà.Mẹ cũng sung sướng cười phớ lớ.
Toàn cảnh em xe khi con chưa về, mẹ ngồi chạy thử thấy thích hơn xe ở vườn trẻ.Xe trông rõ là hầm hố, rất hợp với sport boy nhé.
Chiều chủ nhật con về, gày đi và đen hơn tuần trước. Mặt bị mấy vết xước
mà mẹ nghĩ là do móng tay con dài nên cào vào mặt. Mắt bị bầm tím một
quầng to vì bị ngã,mẹ nhìn con mặt mày ngơ ngác trước không gian rộng mà
thấy xót xa.
Mẹ hỏi: Tùng có nhớ mẹ không, về nhà rồi, hết dỗi hờn rồi, con ôm cổ mẹ
nói: có.
Lại hỏi: Tùng có thương mẹ không?
Con nghiêng người chạm má vào mặt mẹ và nói: có.
Hạnh phúc biết nhường nào.
Mẹ giới thiệu em xe Jeep với con, con sung sướng ngồi ngay lên và quan
sát, nào bấm còi, nào xi nhan, nào dận ga, đầu lắc lư theo nhạc và phấn
khích cười thoả mãn khi xe chạy. Rất nhanh chóng con làm quen và điều
khiển xe khá thuần thục.
Mẹ hỏi có phải xe Tùn không? con lắc đầu nói: Không.
Mẹ giải thích, xe này bà ngoại mua tặng Tùng, nên bây giờ nó là xe của
Tùng. con gật gù và kể từ lúc đó, ai hỏi con đây là xe của ai, con đều
hãnh diện trả lời: Tùng và nói không với mọi lời đề nghị mượn xe hoặc đi
nhờ.
Con chạy tiến rồi chạy lui, đôi khi ngả người dựa vào thành xe khoan
khoái.
Rồi con thực hành lên xuống xe, tự thân vận động chứ không cần sự trợ giúp của người thân.
con xem xét thật kĩ mọi ngóc ngách của xe, sờ cái bánh xe, cái vô lăng,
xem cần đạp ga, xem số tiến số lùi, cứ mỗi lần đi xe và cho xe dừng, con
lại nói: hết tiền rồi xuống đẩy xe làm mọi người cười nghiêng ngả. Và
để chứng tỏ bản lĩnh của một tay đua chính hiệu, con đứng trên xe, tay
bám thành xe trông rất nghề.
Bây giờ con là người giàu nhất nhà vì sở hữu một em xe đạp HONGCAT và
một em xe JEEP DORA, bà ngoại chi tiền mua xe nhưng lại vô sản vì không
có dù chỉ là một cái xe đạp. Là vì bà không thể đi xe máy còn xe đạp của
bà thì đã cho bà nội con từ lâu. Vả lại cái lưng của bà bây giờ cũng
không cho phép bà đạp xe hay đi xe máy nữa.Thế nhưng bà vẫn trông con
hàng ngày mà không quản gì sự đau đớn đâu nhé.
Yêu thương gửi hết cháu con.Vậy nên con phải ăn ngoan, ngủ ngoan, lớn
nhanh để không phụ công bà con nhé.
Biển
Trả lờiXóaAug 30, 2010 3:04 PM
Rửa xe thôi..
TRUNG KIEN
Trả lờiXóaAug 31, 2010 12:26 PM
ao hoanh chang vay ta.