Con lại vắng nhà, từ sáng bà nội đã lên đón con, mẹ lại bắt đầu chuỗi
ngày ngủ một mình, chiếc giường không có con sẽ thênh thang lắm đấy.
4
ngày không có con ở bên, mẹ sẽ lại lo lắng không biết con ăn uống thế
nào, có được ăn đúng giờ, đủ bữa, có được uống trà, uống sữa đều đặn hay
không. Mẹ biết là nhà nội con cũng yêu thương con, nhưng lại mắc cái
bệnh hình thức vì lo con sẽ chã nên không dám cho con ăn nhiều. Ông nội
con lúc nào cũng khát khao một cái dáng mảnh khảnh thư sinh dẫu con chưa
đầy 18 tháng. Rồi mẹ lo con không đi ngủ đúng giờ, rồi con sẽ nói ít
hơn khi vè nhà, lại còm nhom phải mãi mới lại thấy má tròn bầu bĩnh, ôi
con yêu của mẹ lo lắng thế mà cũng chỉ có thể gọi điện vào buổi tối để
nghe tiếng con dõng dạc ứ ừ, và con lại dỗi khi về nhà vì mẹ bỏ bê con
những 4 ngày. Mà mẹ có tự nguyện bỏ bê đâu cơ chứ, đời là vậy mà.
Nhiều
lúc mẹ thấy phát thương hại cho cái sự ích kỉ của nhà nội con, hễ có cơ
hội là xỉa xói, móc máy mẹ. Chẳng có ai như bà nội con, đẻ ra cái người
mà mẹ đã từng gọi là chồng nên bênh chằm chặp. Mẹ bị tát, không cần rõ
nguyên nhân, lên hoà giải mà cứ xơi xơi bảo là mẹ phải làm sao thì mới
bị đánh, rằng " tôi giáo dục con tôi là người đức độ", người đức độ ấy
đánh vợ quát con thì chắc chắn vợ phải sai, con phải hư thì mới nên cơ
sự chứ. Sáng nay còn móc mói bà ngoại rằng ông nội làm sao mà khoẻ được
vì thương thằng Tùng, giá không có thằng Tùng thì cũng không sao. Không
như nhiều người cứ tưởng cho được con cháu tí tiền mà đã là tốt. Uh, vì
ông bà ngoại vẫn bù trì bút chít, vẫn cứ suốt ngày thương là mình làm
chẳng ra bao nhiêu, còn nuôi con thơ, còn đối nội đối ngoại, còn phải
chắt bóp để làm nhà nên mới cố, bây giờ lại thành có tội. Bao giờ con
lớn lên, khi con có thể trải đời để phân biệt được rõ ràng phải trái,
đúng sai, có thể hiểu được mọi nhân tình thê thái, con hãy nghĩ xem bà
nội vĩ đại của con đã hi sinh những gì để dựng gây hạnh phúc cho con cái
nhé.
Thôi, mẹ lại bắt đầu nghĩ lan man rồi đấy, phải làm mới lại cuộc đời bằng những hình ảnh trong sáng của con thôi.
Con
sắp 18 tháng rồi, còn mấy ngày nữa thôi, biết phân biệt nhiều thứ lắm.
Con sang nhà ông Thích mà thấy mọi người lơ đi không mời vào là quay đít
bỏ đi ngay, phải khi ông Thích lên tiếng là Tùng vào đây với ông thì
con mới đi vào, vui vẻ ôm chầm lấy ông. Bị dì Dương trêu là Tùng về nhà
ông ngoại đi, con quay người kéo tay bà ngoại nói : về thôi làm dì bải
dì sợ từ nay chẳng dám nói đùa với con nữa. Bà hạnh cầm cặp tóc của bà
ngoại, trêu con nên nhận là của bà, con một mực phản đối, chỉ vào bà
ngoại rồi nói: của bà, ní đi nói lại, khi bà hạnh hỏi cặp của ai, con
nói Thích. Thế là bà Hạnh mải sung sướng vì cuối cùng con cũng mất kiên
nhẫn nên nói lung tung, thế là lơ đãng, con giật phắt cặp tóc rồi đưa
cho bà ngoại, kết luận: của bà. Đấy, con mẹ gớm không cơ chứ.
Con đái dầm, mọi người bảo con đái lũ lụt, con cũng nói: lũ lụt.
Chiều
hôm qua mẹ cho con đi mua dép, con tự chọn đôi dép nữ màu vàng có đính
con thỏ trắng trên quai. Mẹ không tài nào lấy ra khỏi chân con nên đành
trả tiền, bàn thờ thổ công chúa đất nhà người ta, con cứ chắp tai đứng
vái rồi nói: cúng cụ. Về nhà mang dép đi khoe khắp xóm, giơ chân lên,
mồm nói: nữ, rồi ngồi xuống chỉ vào con thỏ nói thỏ. mãn nguyện đến độ
cho cả chân vào rổ rau nhà dì Hoa để khoe. Con cũng tự chọn chiếc quần
con thích để mặc, cái quần soóc kẻ mẹ mua 75K ấy, con rất thích mặc.
Buổi
tối tranh thủ chụp ảnh con với em Lâm Tùng, con có vẻ không khaói chụp
ảnh nữa nên toàn tránh, mà em thì có ở lâu đâu, chủ nhật khi con về thì
em cũng đi HN rồi.
2 răng nanh hàm trên đã cao bằng các răng khác,
sáng nay mẹ cũng thây 1 răng nanh hàm dưới đã chui ra khỏi lợi rồi, có
thể viết vào nhật kí là từ tháng 17 đến 18 con có nghiêm chỉnh 4 em răng
nanh nâng tổng số răng hiện có lên thành 16 cái. Tuyệt quá.
Sáng nay mẹ cũng mặc cho con cái áo mới để chụp ảnh, áo mua lâu rồi mà giờ mới mặc đẹp
Lại chuẩn bị làm ảnh để rửa thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét