Con đang thay đổi, từng ngày từng giờ thấy con chững chạc hơn, nói nhiều hơn, ăn tốt hơn và ngủ ít hơn.
Khi còn rất nhỏ, con ngủ cả ngày, lớn hơn chút chút con
đi ngủ lúc 6h tối, khi nào có nhu cầu ti mẹ thì cũng chỉ ọ ẹ tỏ vẻ tìm
ti và hiền hoà ăn khi đang ngủ.Khi con ăn cháo giai đoạn đầu, con ngủ
lúc 8h tối và mấy hôm nay tận 9h đến 9h30 tối con mới chịu ngủ. Sáng
dậy tầm 5h đến 5h30, quá sớm đối với một đứa trẻ. Con sẽ tập thể dục
buổi sáng, động tác tay và chân, thậm chí đứng vẩy tay theo kiểu dịch
cân kinh nữa cơ.
Con hát, chỉ một bài duy nhất: Hồ và giai điệu: Hồ
hồoooooô ơi.( Là bài Bác Hồ ơi, cháu đến đây), nghe mà chết vì đau bụng
do cười. Con còn thích bài tiếng chày trên sóc Bombo, nhưng chỉ hát cắc
cùm cum và Mĩ ở ( sức đâu mà đánh Mĩ). tuy nhiên con rất khoái chí khi
nghe cậu Sơn hát bài này.
Con nói nhiều hơn, nhưng không vượt qua khuôn khổ của
những từ đơn, con mưu mẹo theo kiểu rất dễ thương của một đứa trẻ. Biết
giả vờ làm ngơ rồi bất ngờ lấy đồ , rồi lao ầm ầm vào người khác. Dạo
này con còn biết ngồi kiểu ông Thích, còn biết uống ống mút, biết cầm
bát canh lên uống, ăn xong biết bê bát đi rửa( mặc dù không ai dám để
con rửa).
Mẹ nhàn vì không phải bế con tại con theo hàng xóm hơn
mẹ, chỉ lúc đi ngủ con mới thực sự cần có mẹ thôi, cứ cho đi chơi là chỉ
cần đến nơi, con sẽ xua tay bảo mẹ: đi đi, về đi, rồi vẫy tay chào,
goodbye, rồi chỉ vào đôi dép của mẹ nói: dép, đây, đi đi. thế là mẹ ung
dung về nhà làm viẹc nhà và sang đón con khi con có nhu cầu đi ngủ. Sao
mà mẹ sướng thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét