Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Con sắp về


Nốt ngày hôm nay nữa thôi, chiều mai con lại về bên mẹ.Cả tuần nay mưa cứ rơi tầm tã, đâu phải chỉ mẹ buồn đâu con, trời cũng buồn con ạ. Mẹ buồn nhưng không rơi nước mắt, còn trời buồn nên lúc nào cũng mặc áo mây đen, mây xám, lệ rơi nhiều thành mưa lớn, cảm xúc dâng trào thành bão, thành áp thấp nhiệt đới nữa kia.
Lan man thế thôi chứ mẹ nhớ con ghê gớm, hàng ngày, cả nhà mình và hàng xóm đều ngồi nhắc chuyện con. Này là lúc con làm người mẫu, hai chân vắt chéo tạo dáng, hay lúc đi nhón chân quay vòng tròn để múa, lúc con đeo tai nghe gật gù nướt net mà khi rửa ảnh, các dì bảo rằng trông con giống giáo sư- giáo sư 18 tháng tuổi, oai thế.
Mỗi ngày, mẹ gọi điện cho con, để nghe giọng nói con dẫu chỉ trong chốc lát, con mải chơi chẳng mấy khi chịu trả lời mẹ.
Mẹ gọi: Tùng ơi, có ngoan không con?
Tùng: Ở đây. ( câu trả lời chẳng ăn nhập gì)
Mẹ: Tùng ăn chưa con?
Tùng: Ờ, ờ, rồi
Mẹ: Tùng nhớ mẹ không?
Tùng: không
Bà nội: Tùng gọi mẹ đi
Tùng: ơ.
Mẹ: Tùng không gọi mẹ à?
Tùng: Mẹ
Và thế là ra hiệu cho bà nội nghe máy, con quay đít bỏ đi. Mẹ hình dung ra cái mặt mải chơi của con, cái dáng đi ngoay ngoảy đầy quả quyết, cứ hễ ra khỏi nhà là không bao giờ biết mệt, nghịch ngợm không ngừng.
Mẹ lại nhớ những gì mọi người kể về con khi cho con theo đi ăn sáng ngoài quán. Một mình một ghế, ngồi ngoan chờ được xúc cho ăn. Cả cô chủ quán cũng thuộc mặt thuộc tên con và thích thú vì bảo rằng khi ăn xong con không chịu về. Lúc về mọi người hỏi:
Tùng đi đâu
Tùng: ăn
Lại hỏi: ăn ở đâu?
Tùng: Phố ( phố cách nhà mình một cái đường tàu, xa thế).
Post cái ảnh con làm người mẫu cho đỡ nhớ.

Photobucket

1 nhận xét:

  1. Vân Anh
    Sep 1, 2010 4:06 PM

    có con thích quá chị nhỉ. Em cũng đang mong em bé ra đời mà sao thấy lâu quá trời. CÒn tới nửa năm nữa. Hic

    Trả lờiXóa