Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Thơ mẹ viết cho cậu sơn hồi cậu nhập ngũ

Em đi rồi trời đất cũng buồn thiu
Mưa sùi sụt suốt những ngày sau đó
Gió quất từng cơn trên con đường nhỏ
Rét cũng trốn luôn trong chăn ấm phương nào

Em đi rồi nhà vắng một tiếng cười
Mâm cơm vắng một thành viên" ăn ít"
Cơm cứ ế hoài và nhớ em muốn khóc
Cả nhà nhìn nhau và lại điệp khúc Sơn

Em đi rồi ai cũng thấy buồn hơn
Luôn muốn khóc và nhiều khi bật khóc
Nhất là khi giở thư em ra đọc
Lại thương em nơi huấn luyện sa trường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét