Con đang đi đôi dép 115K mẹ mua ở Cherry- Lê Lợi cho con. Bác bảo, Tùng có cho bác dép để mang về Thuỷ Nguyên không? Con nhanh chóng phán ngay: ứ ừ.
Lại hỏi: thế Tùng có đổi ô tô lấy dép không? Con đồng ý ngay: Có.
Làm ăn có lợi thế thì làm gì có ai từ chối phải không? Và con đánh dấu chủ quyền bằng một bãi nước đái ở ghế chỗ dành cho tài xế, đúng là không ai còn chối đi đâu về việc con là chủ cái ô tô nữa nhé. ( Con rất thích đi ô tô, từ khi bé chưa biết nói gì ngoài những tiếng ơ, a cho đến khi gọi được cóc cơ và đến giờ là taxi, có thể bấm xi nhan, còi ô tô, mở cửa kính một cách cực kì hoành tráng).
Mẹ nghĩ con có niềm đam mê xe pháo, từ xe taxi, xe đạp, xe máy đủ cỡ đủ kiểu con đều thích đi, ảnh con đi xe máy trông rất phong cách nhé:
Nhưng con không hề giữ đồ chơi được bền, chỉ vài phút, con có thể chán ngay món đồ chơi được mua. Đầu tiên là cái cần cẩu được cậu Khiêm tạng lúc mới sinh, giờ mẹ chẳng hiểu con vứt đâu. Rồi đến con voi đánh trống của bà Thuý nhân dịp bà đi chùa Hương, bẻ gãy trống ngay lúc được đi. Con Thỏ lạt đật Nga mà chú dũng tặng giờ bị cho vào xó. Con ốc sên cậu Lâm mợ Hường tặng giờ chỉ còn chuyển động mà câm tịt nhạc vì bị con đập nhiều quá. Còn đây là cái máy bay của ông ngoại, hào hứng chơi được chưa đầy 10'là cho cánh đi đường cánh tay cầm đi đường tay cầm., duy một điều con thích ứng rất nhanh với các loại đồ chơi, biết sử dụng ngay khi được tặng.





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét