Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Mưa

Ngoài trời đang mưa rất to, mưa đền cây muộn cho trận bão số 1 hôm vừa rồi đây mà.
Mưa vẫn thường gợi buồn, nhưng mưa phùn thì gợi buồn nhiều hơn mưa rào, mưa này to, nặng hạt, thấy không khí dịu đi nhiều thế, thấy lòng cũng dịu đi nhiều thế.
Là vì cứ cách một ngày lại có người đến bảo, chia buồn, bây giờ mới biết. Uh, thì mình có kể gì với ai đâu mà biết, nỗi buồn của mình, phơi ra cho thiên hạ thấy thì được sẻ chia sao. Cũng có những người tốt, nghe chuyện thấy cảm thông, có người chưa tốt, nghe xong thấy sướng vì cuối cùng thì mình cũng có cái để mà khổ. Mình thì nghĩ, sướng khổ tại tâm, miễn là mình đúng, sống không thẹn với trời, không thẹn với lòng, không phải cúi mặt khi nhìn thấy ai đó là ổn. Không có chồng thì buồn sao, mình nghĩ, không có chồng còn tốt hơn là cứ gắng gượng giữ một tình yêu vá víu, tình cảm đã ra đi, tâm hồn không thuộc v ề nhau thì níu giữ cái xác không hồn  trên tờ giấy hôn thú để làm gì.
Mưa rơi, xoá mọi u buồn, mưa rơi, mình thấy thảnh thơi. Đã nghĩ kĩ và nghĩ chín, không thấy buồn giận gì chồng mình nữa cả, tự nhủ mình  rằng số mình thế, duyên nợ hết rồi thì ai đi đường đấy thôi. chỉ cố gắng vun đắp cho trái ngọt của đời mình là con trai, bạn mình nói đúng, phụ nữ lấy chồng rồi thì lãi được đứa con. Mình lãi to chứ có lỗ gì đâu mà buồn.
Ờ, mà sao lại AQ như mình nhỉ, sao lại dửng dưng được như mình nhỉ, khối người chả cười đằng sau lưng ấy chứ. Nhưng mà okie, mình ổn, rất ổn và mình đang cố để có con mình ở bên trọn ven.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét