Con của mẹ vẫn trong vòng thơ bé, cần nâng niu và cần được chuộng chiều,
cần vô vàn là tình cảm thương yêu,cần cả sự động viên và cổ vũ.
Đúng
vậy, vì " trẻ thơ như búp trên cành, biết ăn ngủ biết học hành là
ngoan mà". con của mẹ bây giờ lười ăn lắm, mẹ không có võ nào để kích
thích sự thèm ăn của con cả, chỉ thích uống trà, uống mật mà thôi.
nhớ
lại khi con lúc lọt lòng, hiền khô xinh như bé gái.mới sinh ra mà ti
bình cực giỏi là vì mẹ chẳng có giọt sữa non nào, tận mấy tiếng sau khi
con ăn bữa sữa ngoài đầu tiên, sữa mẹ mới về cực kì khiêm tốn.
Đây là con khi bắt đầu ti bình này.Lúc này con đã 7 ngày tuổi rồi.
Mẹ yêu giấc ngủ của con, vô cùng yên bình,vô cùng dễ thương, mẹ cứ ngắm
con hoài không biết chán, mẹ có thể bế con trên tay, ngắm nhìn, nói
chuyện, nựng con cả ngày mặc cho mọi người phản đối chuyện gái đẻ mà
không biết kiêng.
Vì con dễ thương như thế này cơ mà.
con là một em bé biết nói chuyện sớm, mắt nhìn lanh lợi, đầy cảm xúc.
con chóng lớn, bộ áo Daisy tặng vốn là cho trẻ từ 3 đến 6 tháng tuổi đã
sớm vừa với con khi hơn 1 tháng, 1 tháng 12 ngày tuổi để rồi sang đến
tháng thứ 3, không thể đóng được cúc ở dũng do con đã cao hơn nhiều.
Hai tháng rưỡi, con biết lẫy, sau nửa tiếng hì hụi xoay người và không
hề được sự trợ giúp của mẹ, con vẫn thành công, là vì ban ngày em Hỉn
lên chơi, biểu diễn lẫy liên tục và điệu nghệ nên con có thể đúc rút
được kinh nghiệm, em ấy lẫy thế này này.
Mẹ cũng chụp được ảnh con ngay trong lần lẫy đầu tiên, tự hào lắm nhé,
mẹ đã mang đến công ty khoe ngay ngày mẹ phải đến làm khi có khách sang
bàn việc, trong thời gian ở cữ, cái ảnh ấy mẹ rửa và để trên anbulm rồi,
chưa có thời gian tìm ảnh trên máy để post lên.
Mọi năm chẳng bao giơg nhà mình mở cổng để đội múa kì lân vào, một phần
vì các anh múa kì lân toàn học sinh của bà ngoại, một phần vì chẳng ai
hứng thú gì với kiểu mủa trẻ con đi kiếm tiền cả nhưng có con thì khác,
bà ngoại ra cổng mời đội vào tận nhà, con hào hứng xem.
Hậu trung thu, con rất khoái chơi với mấy cái vỏ hộp bánh và ở giai
đoạn này, con hay nằm nghiêng người, tay chống như người mẫu.
Co sớm biết nhiều trò, đặc biệt là rất có năng khiếu với việc làm xấu.
Ảnh làm xấu của con qua từng giai đoạn và vẫn tiếp tục phát huy đến tận
bây giờ. Nhớ lần đầu tiên con làm xấu, mặt ngoành lên như thể có râu,
hàng xóm còn gọi là con làm mõm lợ và từ 5 tháng tuổi, khi mọi người
bảo con làm mõm lợn hay làm xấu, con đều biểu diễn ngay lập tức.
Con còn biết làm mồm hình số 8 nữa cơ. Con bắt đầu ăn dạm khi tròn 7
tháng, cái bánh đầu tiên mẹ mua cho con cứng quèo, con đưa vào mồm rất
chuẩn và vì cứng quá, sau này con để dành để ghè xe. Con thích tất cả
các thể loại xe từ xe đẩy nằm cho đến xe tập đi, con không hề sợ khi mẹ
để xe ở chế độ bập bên, con biết nhún nhảy người để tạo đà bập bênh và
thích thú khi làm như thế.
7 tháng, mọi người xót xa khi mẹ để con đi chăn trâu dẫu chỉ là trên
ảnh, cái mặt ngao ngán của con đúng là hợp cảnh vô cùng.
Bà ngoại treo giải sẽ tặng con chiếc quần bò ở thiên dường của bé nếu 9
tháng con biết đi. 9 tháng con vẫn chưa biết đi nếu không được dắt hoặ
đỡ hông,thấy hàng sắp hết, không cần biết đi bà cũng mua, xúng xính
trong chiếc quần bò mới và đội chiếc mũ Úc của bác Hồng chỗ mẹ cho, con
tung t ăng đi cùng ông bà ngoại cứ như thể biết đi thành thạo từ bao giờ
ấy. Cái quần này, mẹ mặc cho con để chụp ảnh mà còn quên chưa bỏ mác
treo nữa đấy.
Mười tháng, nói chào là con giơ tay chào, dáng đi cứ như lãnh tụ.
12 tháng con vẫn chưa đi vững, con đón sinh nhật đầu tiên trong đời
không có mẹ ở bên, ảnh ông ngoại chụp không tập trung, hôm ấy ông bà làm
9 mâm cỗ để mời mọi người đến chúc mừng, con vui vẻ đứng cùng các dì,
anh, chị và em để chụp ảnh, thật chững trạc trông bộ véc bà ngoại mua
hôm hội chợ ở nhà diều.
Con biết phóng chưởng, biết phun mưa, biết chơi ú oà, biết chơi chu chi
chu chít, biết chơi đi chợ, biết chơi chập chưởng, biết chỉ người, biết
ngồi, biết đứng, phát triển bình thường và được mọi ngưòi khen là lễ
phép dễ thương.
Mồng một tháng 6 thứ hai trong đời, con có thể ngồi xe đạp và phía sau
là em Lâm Tùng chuẩn bị đầy cữ, trông con thật ra dáng đàn anh.
Bây giờ con đã hơn mười bảy tháng, con biết đi, biết chạy, biết giả vờ,
biết đùa, thậm chí biết bê nước để mời mọi người đến nhà mình uống. con
vẫn chưa về, mẹ lại vẩn vơ thả hồn chìm vào suy tư, nhớ về con thơ bé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét