Con đã về từ hôm chủ nhật, lạ lẫm với không gian thoáng đãng ở nhà bà
ngoại, xa nhà bà nội ồn ào, bụi bặm và chật chội, xa cả việc vắng mẹ nằm
đêm mỗi bên. Con buồn mẹ và dỗi mẹ nhưng biết làm thế nào được nhỉ, mẹ
cũng chẳng thể nào ngủ dược khi không có con ở bên, liều thuốc an thần
của mẹ ạ.
Việc đầu tiên khi về là con muốn đi Thích, cầu. Thế là mẹ
bế con ra cầu xem câu cá và sang nhà ông Thích để chơi. con chả quên ai
trong xóm nhưng con dã gày đi và nói ít hơn lúc pở nhà. Tuy thế con vẫn
nói: cụ cộc cộc cộc khi thấy cụ Chược ( vì già phải chống gậy nên phát
ra tiếng kêu là lẽ đương nhiên, mỗi tội cụ ấy chưa chống gậy bao giờ).
con gọi Ki ( con chó nhà bà Hạnh, gọi dì, cậu, ông, Chí,...nhưng mà từ
tắt quạt thì mãi mới nhắc được mà còn ngọng thành tắt qạt.
Mấy ngày ở
nhà, con đã lại ăn uống và vui vẻ hơn, con hay bảo bà ngoại là bà hấp,
hấp độ ( nghĩa là hấp tỉ độ, láo thế cơ chứ). Khi bà bảo con hư, con là
con cò nên bạc, mẹ hỏi lại con, ai hấp, con cúi mặt xuống, chỉ vào bà
nói kia. rồi thấy bà tỏ vẻ giận con tự nhận là Tùng hấp và không để mẹ
được sung sướng, con nói luôn,Thuỷ hấp.
Mấy hôm nay con đạp xe vèo
vèo, biết tăng giảm tốc độ, biết đánh võng, quành xe, con có thế lên
xuống dốc mà không cần phải khom lưng cong mông như trước.Con biết gọi
tên ông Dung bà Nhẫm, ai cũng yêu con nhiều thật nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét