Hôm qua con đi xe đạp, tự trèo lên xe, khéo léo lấy chân khều pêđan cho
vừa tầm để đạp, vì chiếc xe vẫn cao hơn con nên con chỉ có thể đạp được
nửa vòng, dẫu thế, chiếc xe có thể thẳng tiến về nơi con đến.
Nhìn
con đi xe, mẹ kết luận rằng con khéo, con thông minh và con rất liều.
Khéo là vì con không nhìn thấy ai đạp xe, con cũng không được ai dạy các
đạp xe nhưng con tự biết cách điều chỉnh mọi thứ để có thể điều khiển
xe theo ý mình. Nhớ lại hai tháng trước khi ba mới mua xe về, mẹ còn
phải bế con đặt lên xe, phải còng lưng đủn xe bởi con chưa với tới. Thế
mà bây giờ, con có thể dắt xe vô cùng điệu nghệ, có thể đạp nửa vòng hay
đứng lên thanh chắn ở xe và kêu "dỉnnnnnnn", đu người để tạo lực đảy xe
đi, con có thể bấm chuông, quành xe, con còn làm mẹ hết hồn khi biểu
diễn xiếc bằng việc bám chắc ghi đông rồi đứng khom người trên yên. Con
biết không, vì xe con có 3 bánh sau nên thăng bằng rất tốt nhưngmẹ sẽ
nghiêm cấm việc con biểu diễn kiểu này khi lớn hơn, bởi cũng động tác
này đã giúp cho bác Minh nhà bà Nhẫm mẻ mất maays cái răng cửa vốn đều
tăm tắp của bác ấy.
Có những thứ mẹ khuyến khích, mẹ còn mong để con
hiểu rằng, có những việc mẹ buộc phải phản đối. Bây giờ con của mẹ cực
kì bướng bỉnh, càng cản càng làm, có những viẹc chỉ làm một lần nhưng vì
mọi người ngăn cản con làm đến ba lần. Chủ trương của mẹ là nói không
với bạo lực nên mẹ sẽ cố hết sức để dạy con bằng lời nói yêu thương như
mẹ đã được nhận từ ông bà ngoại.Con có hiểu không những điều mẹ nghĩ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét