Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Mỗi ngày một câu chuyện


Nghe cứ như mục mỗi ngày một cuốn sách trên ti vi ấy nhỉ. Nhưng quả là với mẹ, mỗi ngày của con là một trang sách rất thú vị và mẹ chờ để lật mở từng trang đời của con dần dần.
Vẫn là chuyện nói năng thôi, nhưng khi thấy con trẻ thơ, lúc thấy con già chát.
Mẹ đưa cháo cho bà Hạnh để bà cho con ăn vì nhà bà ăn xong từ sớm, vả lại nhà mình không ai đủ trình để đút cho con ăn.Cháo ngan củ cải, món lạ vì mẹ lười nên nhà ăn củ cải thì lấy luôn để nấu cháo cho con, có lẽ mùi hơi nồng nên con không thích. Để từ chối, con nói thế này.
Bà Hạnh: Tùng ăn ngoan, một miếng nào.
Tùng: Tùng không ăn đâu
Bà Hạnh: Sao không ăn?
Tùng: Tùng ôôốm.
Bà Hạnh: Ốm làm sao?
Tùng: ( đặt tay lên trán) đau đầu
          Ho
Bà Hạnh bó tay, nghĩ cách khác.
Bà Hạnh: Tùng không ăn à.
Tùng: Không ăn.
Bà Hạnh: Ôi, đau tay quá, Tùng nó không chịu ăn,bà phải bế nó tay sắp gãy rồi.
Tùng: Thôi, bà đừng đau nữa, để Tùng ăn.
Thế là cái tay đau của bà đã gỡ được bát cháo không hấp dẫn của mẹ để hết veo.
Đội mũ ông già noel, sản phẩm đầu tay của mẹ, ép mút nên cứng như xô, con lang thang ngoài đường, có hai anh thanh niên phóng xe như điên trên đường, vừa đánh võng để quẹt chân chống xuống đường, vừa rít ga khủng khiếp nên ai cũng sợ. Và nhân chuyện cô con dâu của bà Cúc trường bà ngoại mới chết vì tai nạn hồi sáng mọi người đều nói:
Cái lũ đi kiểu mất dạy thì không làm sao cho trắng mắt ra, những người tử tế lại chết oan vì những loại này.Và mọi người cười phá lên vì con luôn mồm gào lên:
Những người tử tế. Giá mà mẹ ghi âm lại cái giọng con khi cật lực hô lên ở giữa đường, những người tử tế...
Nhà bổ bưởi, chỉ có một quả mà người lại đông, mỗi người chỉ được một múi, con cũng ăn một múi. Bà Hạnh bế ẵm suốt ngày thì không mời, ông Thích đứng đợi ngoài cổng thì rối rít.
Ông Thích ơi, ông vào đây, ăn bòng, rồi dắt ông đến ghế cạnh bà ngoại: Ông ngồi đây, lấy múi bòng đưa vào tay ông. Ông ăn đi. Lại kéo ghế ngồi cạnh ông và ăn lem lẻm, ông chỉ mải đút cho Tùng nên chẳng được miếng nào. Gần hết, mẹ hỏi, con không phàn ông à, ăn hết của ông à. Một tay vơ cái vỏ bòng trên bàn đưa cho ông, tay kia vẫn giữ khư khư múi bòng của mình rồi nói. Ông ăn đi. Ai cũng buồn cười.
Đấy, tạm liệ kê chừng ấy chuyện, mẹ lại phải làm rồi, để khi khác lại kể nhé.
Mayflowerminhthanh's photo
4000
  • Nhím Táo Cỏ
    Bạn í lý luận và nói nhiều ghê. Mà thương bà quá ha. Bạn Táo mà nói thế chắc bạn í vẫn mặc kệ quá.
    • Mayflowerminhthanh
      Ôi, mẹ ơi, bạn ấy thuơng có lúc, chứ không vừa lòng là bạn ấy đi tìm gậy để đánh bà ngay ấy mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét