20 tháng, ngắn làm sao so với một đời người nhưng dài làm sao so với những ước mơ mẹ ấp ủ về con. 20 tháng, mẹ cứ thấy mình rưng rưng xúc động, thấy những hình ảnh con ắp đầy trong tâm trí mẹ và những chuyện dù vụn vặt về con cứ quay chậm trong đầu như một cuốn phim.
Mẹ nhớ lại những ngày nằm chờ sinh con trong bệnh viện, thấy một tuần sao dài lê thê. Sinh con ra, lại phải ở thêm một tuần trong viện, sao ngày dài thế,mẹ nhớ cảnh ba mẹ hì hục vắt sữa, để chuông điện thoại để chờ giờ mang sữa cho con vì con phải nằm chiếu đèn do bị vàng da.Nhớ cái cảm giác hồi hộp ôm con lên và chỉ được phép cho ti trong vòng 15 phút, 15 phút cho một người mẹ ít sữa và vụng về quả là ít ỏi.
Mẹ nhớ con rất nhanh, hiếu động và điệu đà.Cái giai đoạn con hơn một tháng đã biết tỏ ra hờn dỗi. Mẹ yêu cái nết ăn nết ngủ của con, cứ ăn xong là ngủ không cần có mẹ nằm bên. Mẹ yêu cái miệng con cười, yêu cái tay chân nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng vận động khi thức mà lại xoải rộng thư thái lúc ngủ hứa hẹn rằng con là một em bé ngoan và dễ tính. Và đúng là con hầu như không khóc, đến độ khi về nhà nội thì hàng xóm quên không sang thăm bởi con không khóc lóc gì.Yêu cái tóc con mỏng, thưa, sợi tóc tơ mềm mỏng mảnh cứ dựng lên như sôn gô ku vậy.

Mẹ nhớ con khi cố công tập lẫy, má núm đồng tiền xinh xinh. Hai tháng rưỡi con lẫy và nhanh chóng tập trườn, mẹ còn nhớ cái đầu con đầy cứt trâu vì mẹ không dám gội dầu do vụ tin vịt sữa tắm John son baby gây ung thư.

Mẹ nhớ là cả nhà đã rất cẩn trọng khi chăm sóc con, không dám bế vác cho đến tận khi con ngoài 4 tháng, rất hiếm hoi, bà ngoại hay bà hạnh mới bế dựng nhưng mà tay phải đỡ dọc từ đầu đến hết sống lưng vì sợ con gù. Mẹ nhớ lần ba mẹ đi mua xe đẩy cho con, về tận Thuỷ Nguyên, chỗ thiên đường của bé làm quà đầy cữ.Ba mẹ đã mua cái xe đắt nhất ở cửa hàng với giá 920K và ba mẹ chỉ dám ngồi uống nước mía trong vòng chưa đầy 5 phút để còn về với con.

Hơn năm tháng, mẹ lần đầu cho con tập ngồi,rón rén lắm và cũng rất ít khi dám làm vì sợ xương con mềm, tự ngồi sớm sẽ không tốt, phương châm của mẹ là để con phát triển tự nhiên, tự thân vận động nên cũng chỉ dám cho ngồi để chụp vài kiểu ảnh mà thôi.

con thích làm xấu, bắt đầu từ lúc 5 tháng tuổi và đến tận giờ cái mồm con vẫn chu ra trông xấu lắm. Cái lần đầu tiên con phồng má chu môi, cái mồm ngoành lên như râu vậy, mẹ yêu cái khoảnh khắc ấy lắm lắm.

6 tháng, vẫn không thấy con biết ngồi, mẹ mua xe tập đi về với múc đích để con tập ngồi, cái xe này còn có thể chơi bập bênh và sau này khi con có thể chạy băng băng trên xe, mẹ vẫn không quên lần đầu con khóc oà vì tự mình đẩy xe chuyển động. Mẹ hiểu là con sợ cái cảm giác chống chếnh vì thông thường lúc đẩy xe, luôn có cả nhà thay phiên đẩy xe cho con.

Yêu nhất là lúc con cười, nụ cười của con xua tan hết những mệt nhọc, những bực bội, những lo toan thường nhật của mẹ.

Con hơn 6 tháng, mẹ đã cho con đứng dựa vào thành cũi để chụp ảnh, sau cái loạt hình mẹ chụp thì con đổ cái rầm vì đôi chân vẫn còn non nớt quá để giúp cho thân hình trụ vững sau hàng chục phút đứng làm người mẫu bất đắc dĩ.


Rất thú vị là khi con phóng chưởng, phóng 1 tay, phóng hai tay, phóng đơn, phóng kép đủ cả. Cái trò phóng chưởng bắt đầu từ khi con hơn 4 tháng và kéo dài đến tận lúc con hơn một năm.Đỉnh điểm là quá trình vận công như thế này.



mẹ nhớ trung thu đầu tiên, con chẳng cần đồ chơi chỉ mải mê với mấy cái vỏ bánh trung thu. Lúc đó con đã biết ngồi.


mẹ nhớ sinh nhật đầu tiên của con mà không có mẹ ở bên. Con không khóc lóc dẫu mẹ đi xa nhà nửa tháng. chỉ có một buổi tối ba đi học xong lại đi chơi đến 22h30 mới về là con tủi thân khóc không ai dỗ được. Mẹ nhớ con quay quắt khi nằm trên cái giường nhỏ trong khách sạn hay lúc kéo va li đi trong tuyết lạnh, ông ngoại cập nhật tình hình con qua những bức ản chụp con và gửi mail cho mẹ, 30 phút ít ỏi mẹ bớt ra để lén xem khi sang TDC làm mẹ hạnh phúc biết chừng nào. Và con, trong ngày sinh nhật, ngợp trong quà và lời chúc,giữa rực rỡ sắc hoa, hình như tất cả hoa trong vườn đều nở để chúc mừng sinh nhật con chú trâu vàng của mẹ.





Quà mừng 20 tháng, là bộ bàn chải đánh răng 3 stages của Farlin, bàn chải có nhạc, mẹ hi vọng con sẽ thích thú mà làm quen với việc vệ sinh răng miệng, là găng tay tắm có hình con gấu ngộ nghĩnh dễ thương và nhờ thế mà hôm qua, một ngày trước khi con 20 tháng, mẹ tắm cho con mà không mấy đau lưng vì con không ưỡn lên để đòi leo lên người mẹ. Kết luận: con trâu của mẹ đích thực là trâu rừng, vì nó bẩn, lười vệ sinh răng miệng, lười rửa mặt, lười tắm. Con trâu này bây giờ còn lười ăn, vớt lại được cái nết ngủ. cứ 20h là đã ngủ khò rồi. Chúc mừng 20 tháng con yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét