Mẹ vốn không phải là người hay chỉ đạo nhưng mà trong công việc thì buộc phải chỉ đạo.
Con
chưa phải là đối tượng có thể chỉ đạo thì lại cứ hay chỉ đạo, cả ngày
lẫn đêm, thậm chí cả lúc choàng tỉnh giấc giữa đêkm khuya, hay chỉ đạo
mà sau này không biết có làm lãnh đạo không đây? chuyện chỉ đạo là thế
này:
( Phong phú, đa dạng lắm ) Ngồi ăn cơm, con cho người này ngồi
chỗ này, người khác ngồi chỗ kia.Con coi nhà bà hạnh là nhà con nên con
có toàn quyền sở hữu mọi vật trong nhà bà, ông bà lại chiều vì con dễ
thương nên...con lấy đèn ngủ hình con mèo, con cá nhà bà bán làm đồ
chơi, bà lấy hình không đúng thì nói không, rồi chỉ: này để lấy hình
khác.
Mẹ bế về thì nói không, hỏi ngủ với ai thì nói: Hạnh. Mà đúng
thật, 8h con đã ngủ, lúc ấy mẹ còn đang tắm, bà Hạnh bế con về nằm với
bà ngoại rồi chờ mẹ bế lên phòng.
Có hai cái gối hơi mẹ mua ở Big C,
con nhận một gối, nằm đúng gối đấy, phân công mẹ nằm gối còn lại, vỗ
vào gối rồi nói: Thuỷ,nằm, đây.
Ví của bà ngoại, con mở ra, lấy hết tiền rồi đưa cậu Sơn nói: đa ( ý là cho cậu tiền đi ăn canh bánh đa).
Hộp tiền nhà bà Hạnh, con mở nắp, không lấy tiền lẻ, lấy tờ 50K, xong bye ông Thích rồi quay đít đi ăn đa.
Buổi
sáng, mở mắt đã đòi: Hạnh, không đi không được. Ông Thích cho ngồi xe
đạp để chở đi thì không chịu, đòi đi xe máy, ngồi đằng trước, còn chỉ
chỗ đằng sau bảo bà Hạnh ngồi đấy , đi ăn đa.
Còn lòng dạ sắt đá thì mẹ nghĩ là mẹ con mình đều thế.
Lòng con sắt đá nên cắn bà Hạnh tím vai mà không chịu nhả ra.
Tại
con sắt đá nên cứ ngồi cái rầm trên người bà ngoại trong khi xương bà
thì mong manh dễ vỡ, nhiều khi chỉ lo không giữ kịp con mà bà lại gãy
xương thì khốn.
Bà yêu con nhiều, đau yếu mà bế con suốt đến mức tay
sưng phồng lên trông rất xót xa, bác sỹ khuyến cáo bà không được cầm vật
nặng nếu không có thể gãy xương cổ tay, thế mà bà bê nguyên cái phích
nước nặng lên để rót nước tráng bát cho con, đau âm ỉ cả tuần. mà con
thì sắt đá, toàn nói: hấp bà hư.
Tại con lòng dạ sắt đá nên khi con lười tắm mà mẹ cũng sắt đá kiên quyết tắm cho con thì con ghé mồm cắn vào tay mẹ.
Càng
bập vào sâu, càng nhay mạnh, mẹ kêu la váng nhà con cũng không nhả ra,
chừng thấy trừng phạt đủ vì tội dám tắm cho con, con mới nhả ra, mẹ
tưởng thịt mình cũng rụng theo luôn mà không, nó chỉ lõm sâu xuống,
không sứt da, không rỉ máu, cắn nghệ thuật. Lúc sau nó phông lên, hôm
nay là ngày thứ ba, mẹ vẫn thấy đau.
thế là mẹ quat con hư thân, nói
là con không biết yêu mẹ, cắn mẹ mà không biết xót, bla bla bla. con
cười nịnh bợ mà mặt mẹ vẫn lạnh te, ông ngoại chạy vào lại còn nựng con
vài tiếng thế là cơn ăn vạ ập đến, cái kẻ ăn cướp nó lại la làng, con
khóc, nước mắt ngắn, nước mắt dài nó rơi thánh thót.Mẹ bảo ông đi ra, từ
nay khi con ăn vạ, không một ai dỗ để con ngoan chứ cứ xót xa mãi con
hư lúc nào không biết. từ nay cả nhà cùng quyết tâm lòng dạ sắt đá với
con, không bao giờ chiều vô lối.
Sáng nay cho con đi học, con không
chịu, đòi đi xe ông. Cứ tưởng ngồi xe ong thì không cần đến lớp. Mẹ cũng
mặc kệ, chờ con ăn xong mẹ đeo dép cho con, đội mũ, rồi trùm khăn. Bà
Hạnh xót quá định bế ra đến đường mà cái lòng dạ sắt đá trong mẹ nó lên
tiếng, nó bảo bà hạnh: Bà để nó ở đây, ngồi xe từ sân, cùng lắm là khóc,
chẳng ăn thua gì đâu, mẹ sẽ không mảy may xúc động đâu. bà hạnh kết
luận: Mẹ là thép mà là thép không rỉ. Thế là đi học, không kêu sợ, không
khóc. Đến cổng trường, thấy một chị lóp ba tuổi khóc i ỉ, mẹ bảo con,
chị ấy xấu quá, đi học mà cũng khóc, chẳng ngoan như Tùng, xấu hổ
quá.Không thấy con phản ứng. Vào lớp, sang tay cô thì khóc. Mẹ quên bình
trà ở nhà, ông mang đến, mẹ đưa bình trà vào lớp thì thấy con đã nín.
Thế là yên tâm. Lòng dạ sắt đá có lợi thế đấy, mẹ sẽ phát huy cái lòng
dạ inox này dài dài và mong con sẽ thật ngoan.
Biển
Trả lờiXóaOct 2, 2010 10:23 AM
Hây ya, cu cậu ghe thật chị ơi. Sao lại khoái bánh đa thể hư?