Là những câu chuyện không đầu không cuối về con, mẹ nhớ được đến đâu, kể
lại đến đấy kẻo sau này công việc và cuộc sống sẽ cuốn phăng những dòng
kí ức đẹp đẽ ấy đi mất.
thứ nhất là khi con nói,nhiều từ rất già,
nhiều từ con nghe được từ tận thời chưa biết nói để rồi vào một thời
điểm vô cùng thích hợp, con đủng đỉnh tung ra làm mẹ: choáng!!!
Ví
như hôm cậu Sơn bóp vào bụng con chuột trũi nhồi bông, một con vật rất
được yêu thích trong seri phim hoạt hình của cộng hoà Czech, nó phát ra
tiếng kêu Phui, phui. Bất ngờ con kêy: Ôi trời ơi. Ngất vì câu cảm thán này của con.
Rồi con rất dõng dạc bắt chước những âm thanh con nghe được từ con chuột này như kiểu: hâydza', hâydza`hoặc hu hu.
Con cãi nhau tay đôi với người lớn khi mọi người trêu con là hấp Tùng.Con vênh mặt hấp bà hoặc ai đó trêu con.
Ví như khi bà Hạnh nói: Hấp Thuỷ. con cãi: Thuỷ không hấp, hấp Hạnh.
Bà ngoại kể chuyện con đi chơi nhà cụ Chược, đến bữa ăn, bà muốn dẫn con về, muốn đi chơi tiếp con mưu mẹ rủ bà: bà về đi.
Hai bà cháu dắt nhau về đến ngõ, con đẩy bà: bà vào đi.Rồi con lách ra
ngoài, vừa lách vừa kéo cổng. Bà sợ con bị kẹp cổng đau nói con phải vào
thì mới đóng cổng chứ nhưng con đẩy bà vào nói: vào, bà vào đi rồi đóng cổng lại và nói Tùng đi chơi.
Ra là thế, dụ bà vào để mình khoá cổng đi chơi.Bà bảo, có ọp bắt đấy,
con đứng dựa vào trụ cổng, mắt nhìn vào trong nhưng vẫn không chịu vào,
và rồi khi bà hạnh sang, mới đi được nửa đường con đã khoái chí chạy
sang chỗ bà hạnh, cười như năc nẻ và nói: bye ngoại, hấp ngoại.
Tối
bà Hạnh và dì Dương sang, đang đà con đòi đi chơi, sự việc lại lặp lại:
mẹ đang bế con, nhìn thấy bà Hạnh, con theo ba và ngay lập tức nói: hấp Thuỷ, dì Dương sang: con theo dì rồi nói: hấp Hạnh. Sau đó không để ai thiệt, con lần lượt: hấp ông, hấp cậu, hấp bà, hấp Hạnh, hấp mẹ, rồi lại: ú oà sau song cửa: ú oà, ú ông, ú bà.
Đúng là sáng tạo không biên giới. Rồi lại muốn đi chơi, lấy tay đẩy mẹ
đang đứng cửa rồi nói: Thuỷ vào đi, lại đẩy bà ngoại: bà vào đi,đẩy bà
Hạnh nói: Hạnh về đi, rồi bảo dì Dương, dì ơi dì, bế Tùng đi chơi.
Đẳng
cấp mặc hàng đẹp thể hiện trong việc đồ nào đắt tiền, nói với con là
hàng xịn con sẽ mặc.Trong entry trước, mẹ đã kể về vụ đi tất Đức và mặc
véc công nghệ Đức, thêm đôi giày bà ngoại mua, cái mũ cô Thuý đan cho
con năm ngoái giờ hơi bé. Nhìn xem có giống ông cụ không nhé!
Hôm qua dậy không chịu đi đôi tất mới bà mua. Mẹ bảo tất đẹp thế, sành
điệu thế, thế là vội vàng giơ chân cho mẹ xỏ tất, còn rối rít: tất Tùng đấy, ông ơi tất đẹp, bà ơi tất đẹp.Tu sữa xong thì ra đi loăng quăng ngoài sân.
Rồi lại màn cưỡi ngựa bập bênh, mới hôm qua đã phát minh thêm trò vừa
bập bênh vừa lấy chân hất cái bánh xe xuống, thế là ngựa sẽ có bán chức
năng bập bênh, bán chức năng chạy để dừng lại, xuống và hô: Hết tiền.
Rồi hì hục xuống ngựa, xem xét, lôi kéo đủ kiểu.
mẹ muốn đứng chụp cùng kiểu ảnh mà nó nhệch mồm ra phản đối, nhìn mặt mà " ghét".
Loăng quăng chán, nhà gọi taxi để đi thăm em bé nhà cậu Khiêm học sinh
cũ của bà ngoại mới sinh được 3 tuần. Được đi, taxi chưa đến mà con cứ
luôn mồm gọi: taxi ơi, taxi ơi, taxi ời. Đến thăm em bé, trộm vía em ba
tuần tuổi mà trông nhanh và cứng lắm, da em trắng, môi đỏ, tóc vàng
trông như tây. Con vuốt tóc em nói: tóc em, em bé là chị của một anh năm
nay đã 3 tuổi, anh ấy thấy mẹ bế chị mình thì ra đòi. con thì lao vào
đánh anh ấy vì dám đòi em bé.chân dung của con và anh ấy đây.
Còn đây là em bé, em nghĩ gì mà lúc bà ngoại bế thì em tủm tỉm cười, rồi
em chúm chím, mặt em vô cùng sinh động nên con khen em mà không hề có
ai nhắc: Em đẹp lắm.
Chiều về ba lên chơi. con ra sức nói hấp ba, hấp Anh.
Bà đi thăm người đẻ, lại khóc lóc đòi theo, buộc phải bế con ra và con
đi bộ cùng bà. Đến nhà bà Ngót, các bà còn sợ chó không dám vào, con gạt
mọi người ra, tiến lên chỗ cổng rồi nói: vào thôi.
Vợ chú dũng nhà bà Ngót ra mở cổng, con xông thẳng vào nhà, ông bà Ngót
đang ngồi ở đi văng tiếp thông gia, đang ăn xoài. Con tự nhiên vào chào
hỏi mọi người và gào lên ăn, ăn này. Bà ngót phải đưa cho con miếng xoài, ăn hết lại gọi: ăn nữa.còn bảo bà ngoại: Bà ăn đi, bà ngồi đây, cứ như con mới là chủ nhà vậy.
ăn hết mới quan sát xung quanh, thấy trên tủ nhà bà có tượng Tam Đa, con nói: cụ đấy rồi chắp tay nói: cúng cụ
làm mọi người đều cười. Bà ngoại kể chuyện con biết khen em bé nhà cậu
Khiêm, bà Ngót mới hỏi thế em bé này có xinh không. con gật đầu xác
nhận. Đẹp. chết cười với
con. Rồi mẹ đón về, lại đè xe cho mẹ xong mới giơ tay bye bye các bà,
các nói với bà ngoại ngồi đằng sau xe mẹ.
Tối qua đã ăn rất tốt, hôm qua đi ị cũng ổn. Tối nhà bà Kim ông Cường và
dì dương sang chơi. con bướng bỉnh bảo chào không chào. Nói: không nhưng ngay khi bảo gọi dì Dương thì con nói: hấp dì.
Con biết đổ vạ. Dì thơm con, con kêu: đau lắm.
Lúc ông Cường hỏi ông có hấp không thì con nói: không.Con cũng chứng
minh cho ông Cường thấy khả năng liệt kê và loại trừ cả con nên chỉ đúng
ông cường và bà Kim khi được mọi người hỏi ông cường đâu, bà Kim đâu mà
không cần người giới thiệu. Cái khả năng này 14 tháng con đã làm rất
tốt.
Sáng nay dậy, việc đầu tiên là đòi xỏ giày, rồi mẹ bế xuống nhà trước
khi mẹ pha sữa. Mặc thêm cho con cái áo phao, có vẻ màu xanh lá cây
không được bắt mắt nên con không chịu, vừa chạy vừa nói: trốn để khỏi
phải mặc. Ấy thê mà khi mẹ nói áo này đẹp, có thể mặc cả hai mặt, hàng
xịn mẹ mua ở Made in Vietnam thì con mặc luôn. Rồi chạy đi khoe ông bà: bà ơi áo đẹp, ông ơi áo đẹp, áo tùng đấy, đẹp lắm luôn mồm.
Đấy, cứ bảo trẻ con thì biết gì đi. Mẹ thì nghĩ, có những thứ người lớn không biết nhưng trẻ con vẫn biết.
Phúc còi và Bí Đỏ
Trả lờiXóaPhúc còi và Bí Đỏ
Nov 2, 2010 8:53 AM
công nhận bạn í nói nhiều từ hay thật ớ ! mẹ T mắc bệnh "nghiện con" nặng rùi
Bin
Trả lờiXóaNov 4, 2010 11:34 AM
"Hấp" là gì vậy mẹ? em bắt đầu nói nhiều rồi ha