Con vắng nhà, phòng chật mà hóa rộng. Giường vẫn ngổn ngang chăn gối mà sao thấy thừa thãi quá. Buổi chiều ba lên, mẹ cùng ba cho con đi vườn trẻ. luẩn quẩn chuẩn bị đồ cho con, thêm nhiều quần sợ ba không nhớ cho con tè thì sẽ tè dầm mà trời thì lại lạnh. Thêm mấy đôi tất, mấy cái khăn sữa vì sợ con sổ mũi, cho bình sữa và hộp sữa rồi lỉnh kỉnh tha cái túi nặng trên vai khi nghó ngiêng vườn trẻ. Ngày rét, tiếng cười con vẫn trong veo. Đêm nay lòng mẹ lạnh, mắt mẹ cay khi vẫy tay tạm biệt hai ba con. Con đi taxi cùng ba, tạm biệt mẹ ở cổng vườn trẻ, một lúc lâu sau mẹ mới bắt được taxi cho mình, tết dương lịch trời rét nhưng người đi chơi vẫn đông. Tối gọi điện hỏi xcem con ăn chưa thì ông nọi bảo con đang chơi bên nhà hàng xóm. Lát sau ba gọi lại để con nói chuyện với mẹ.
Mẹ gọi: Tùng ơi,
Con: Dạ
Mẹ: Tùng có ngoan không?
Con: Có ạ ( dạo này rất hay đệm từ ạ, mgoan thế chứ)
Mẹ: Con ăn chưa?
Con: rồi ạ
Ba xen vào: Nhớ mẹ
Con: Nhớ mẹ lắm. ( mẹ cảm động bởi cái từ lắm của con, bởi mẹ tin con nhớ mẹ thực, nhớ nhiều chứ không phải nói vẹt theo ba)
Rồi con cứ thế mẹ ơi mẹ ời và đi tìm mẹ.
Mẹ nhớ tối hôm qua, bà Hạnh hỏi con, con nói không cụt lủn. bà hỏi không gì? ( ý là không ạ), con lại đáp: không yêu Hạnh đâu và sau đó con phát minh ra từ không có ạ vì người lớn bảo con phải thêm ạ vào.
Nhớ con, lại xem lại mấy bức hình trong điện thoại, nhân lúc con đang cầm chìa khóa đòi đi xe ông Tuấn.
Tra chìa vào ổ xong là leo lên xe luôn.
Này là buổi sáng khi con ngồi ở cantin trường chờ ăn sáng, nghiêm túc cực.
Dạo này chăm học lắm, không chịu đi ngủ, tối nào cũng dài mòm ca bài học. Mà hình tô đây, cho thấy con chả có tí khiếu vẽ vời nào, hình tô trật lất.
Tuy ngồi nghiêm túc vậy mà hình tô thì thế này.
Chẳng hiểu giờ này con ngủ chưa. Ở nhà với mẹ, cũng có hôm ngủ sớm nhưng có khi thức khuya, đã hơn 9h tối mà cứ luôn mồm, mẹ hát chúc bé ngủ ngon đi và chỉ ngủ khi mẹ đã hát khô cả họng. Con yêu, mong con đêm nay ngon giấc.
Mẹ gọi: Tùng ơi,
Con: Dạ
Mẹ: Tùng có ngoan không?
Con: Có ạ ( dạo này rất hay đệm từ ạ, mgoan thế chứ)
Mẹ: Con ăn chưa?
Con: rồi ạ
Ba xen vào: Nhớ mẹ
Con: Nhớ mẹ lắm. ( mẹ cảm động bởi cái từ lắm của con, bởi mẹ tin con nhớ mẹ thực, nhớ nhiều chứ không phải nói vẹt theo ba)
Rồi con cứ thế mẹ ơi mẹ ời và đi tìm mẹ.
Mẹ nhớ tối hôm qua, bà Hạnh hỏi con, con nói không cụt lủn. bà hỏi không gì? ( ý là không ạ), con lại đáp: không yêu Hạnh đâu và sau đó con phát minh ra từ không có ạ vì người lớn bảo con phải thêm ạ vào.
Nhớ con, lại xem lại mấy bức hình trong điện thoại, nhân lúc con đang cầm chìa khóa đòi đi xe ông Tuấn.

Tra chìa vào ổ xong là leo lên xe luôn.

Này là buổi sáng khi con ngồi ở cantin trường chờ ăn sáng, nghiêm túc cực.


Dạo này chăm học lắm, không chịu đi ngủ, tối nào cũng dài mòm ca bài học. Mà hình tô đây, cho thấy con chả có tí khiếu vẽ vời nào, hình tô trật lất.

Tuy ngồi nghiêm túc vậy mà hình tô thì thế này.

Chẳng hiểu giờ này con ngủ chưa. Ở nhà với mẹ, cũng có hôm ngủ sớm nhưng có khi thức khuya, đã hơn 9h tối mà cứ luôn mồm, mẹ hát chúc bé ngủ ngon đi và chỉ ngủ khi mẹ đã hát khô cả họng. Con yêu, mong con đêm nay ngon giấc.
Mà cũng nhờ plus chuối, ngày mẹ đăng bài, mình chạy ra chạy vào mấy lượt nhưng chả đọc được. Hôm nay đọc thì nhà mẹ lại vui như Tết rồi, may thế!
Chúc cả nhà một năm mới nhiều hạnh phúc và niềm vui nhân đôi nhé!