Mình vốn bảo lòng rằng cái ngày valentine chẳng dành cho mình. Buổi sáng, bố mua tặng mẹ một bó hồng tình yêu và mẹ tự cắm vào bình. già rồi, lại đang đứt ghánh nên với mình Valentine chẳng có ý nghĩa gì hết.
Sáng đưa con đi học, rồi đi làm, chợt đến trưa nhận được tin nhắn chúc mừng Valentine vui vẻ, trẻ trung và hạnh phúc từ người quản lí của khách sạn Habour View, nơi mình vẫn thường đặt phòng. chợt buonf cười, bởi lẽ ngày tết thì không thấy chúc, lại chẳng thấy cho dân Sale mang lịch đến tặng mà tự nhiên ngày tình yêu thì lại nhắn tin. Dẫu thế mình vẫn nhắn tin cảm ơn.
Chiều mình đón con về, chẳng hiểu làm sao mà mọi khi con vẫn cứ đi trước, mẹ lạch bạch chạy đằng sau mà hôm nay con lại bước hụt chân chúi đầu vào chậu nước ở dưới sân trường.
Bà Phương vợ ông Đô đứng đấy nhìn thấy con bước hụt mà không sao đỡ kip, con khóc, nước trong chậu hòa với nước mắt, nước mũi tùm lum hết cả. Đành cởi cái áo khoác, trùm cái áo choàng bông, cho con ngồi lên đùi mẹ,để áp mặt vào người me rồi nhanh chóng đưa con về còn tắm gội. Ông bà ngoại đã đi về Thủy Nguyên ra lão ông Dung bà Nhẫm ( lệ ở bên đấy là từ 60 thì ra lão, sau đó 10 năm một lần sẽ có mừng thọ, thượng thọ, đại thọ....) nên đành giửi con ở nhà bà Hạnh rồi lo nước tắm cho con vì vẫn chưa ai bật bình nóng lạnh. May mà còn ít nước thái dương năng và nước phích, cũng đủ dùng.
Mẹ nấu cháo tu hài cho con ăn mà con cứ nhất định bảo đấy là cháo bồ bề, sau vài lần ăn bồ bề thì cứ hỏi con ăn gì là con lại nói ăn cháo bồ bề.
Mẹ ăn tối và rửa bát xong thì ba đến, ba mang đến một bó hồng và một bông hồng rời. trao bó hồng vào tay mẹ rồi nói mừng valentine cho người yêu sau đó lại đưa bông hồng lẻ để tặng cho mẹ Sơn Tùng. Ba khẳng định rằng trong tim ba luôn có mẹ nên tặng một hồng cho vợ, nhưng vì cuộc đời đã sang trang nên tặng bó hoa cho người mới mà cũng là người cũ. Trong túi quà Kitty là một cái cặp tóc lấp lánh, mẹ bảo mẹ làm gì có tóc dài mà ba tặng nhưng ba nói vì thỉnh thoảng thấy mẹ dùng cặp tóc của bà nên ba mua. Còn có cả một quả cầu nhỏ bên trong có một đôi trai gái ngồi trê ghế, khi dốc quả cầu, cả bầu trời sao lấp lánh vây quanh, trông cũng lãng mạn. Ba hỏi khi nào lại có thể yêu, có thể cưới nhưng mẹ đáp rằng chẳng phải vì hoa và qua của ba mang nên trong ngày này mà làm mẹ thay đổi. Mẹ như con chim sợ cành cong, như người bị rắn cắn đến cả trăm năm sau vẫn sợ dây thừng.
Chỉ có con là người sung sướng nhất khi ba đến. Ba bế con, ôm hôn con, con cười như nắc nẻ. Lên phòng, con cứ chỉ ảnh cưới rồi hét lên giới thiệu: Ba Anh đấy, Thủy đấy. Lại còn nói, ba Anh bế Thủy đấy nữa chứ, ba cười hết cỡ vì luôn nhận được sự hậu thuẫn của con.Con cũng khoái chí khi đưa ra phát ngôn này nên cười mãi, mắt con rạng rỡ, mặt con bừng sáng, trong mắt mẹ bao giờ con cũng đẹp và đáng yêu cả. rồi con cắn mẹ nói là ăn thịt Thủy, mẹ kêu đau thì đưa tay ra xoa và chu môi thổi, đau tí cũng đáng.
Gọi điện thoại chúc mừng ông bà Dung Nhẫm, con cũng liến thoắng: Chúc mừng ông Dung bà Nhẫm. Ông Dung đâu? rồi bảo nói chuyện với bà Nhẫm thì con nói: không nói chuyện đâu. Lại hỏi: Bà ngoại đâu rồi? Bà ngoại nghe máy thì gọi bà ngoại ơi ầm lên rồi hỏi: ông ngoại đâu? ông nghe máy lại thì bảo ông có về không? ông về ngay nhé.
Sau đó thì đưa gối cho ba nằm, luôn phân công chỗ nằm: con ở trong, mẹ ở giữa, ba nằm ngoài, như ngày xưa vậy. Con ngủ thì ba về, lúc đêm thức giấc lại hỏi: Ba Anh đâu? Mẹ bảo ba về nội thì con nhổm hẳn dậy nhìn sang chỗ ba nằm, không thấy lại nằm xuống ngủ tiếp.
Con dạo này nói năng đĩnh đạc nhưng lại nhắng nhố khó tả.
Bà ngoại rửa mặt, không muốn thì bảo: ộp ơi cắn tay bà ngoại đi. Bà Hạnh bảo ộp ơi cắn tay bà Hạnh đi thì con lại bảo: ộp không cắn tay bà Hạnh đâu, tay bà Hạnh để đút cháo Tùng ăn.
Lúc bà Hạnh chê ông Tư xấu thì hôm sau nó nhìn thấy ông Tư nó mách: Ông Tư ơi bà Hạnh không bảo ông Tư đẹp đâu hay: Ông Tư ơi bà Hạnh bảo ông Tư xấu này. Bà Hạnh dọa ộp ơi bắt Tùng đi thì nó bảo: Ộp không bắt Tùng đâu, để Tùng còn nấu cháo cho bà Hạnh ăn. Ông Thích nghe nó nói năng già quá thì bảo: Con ơi, ông vái con cả nón thì nó đáp trả: Con vái ông cả nón. ( Là vì nó hỏi ông: Ông ơi ông dì Són ( tức Dương) con đâu rồi? ).
Đấy, với mẹ, món quà valentine quý giá nhất chính là con.
Sáng đưa con đi học, rồi đi làm, chợt đến trưa nhận được tin nhắn chúc mừng Valentine vui vẻ, trẻ trung và hạnh phúc từ người quản lí của khách sạn Habour View, nơi mình vẫn thường đặt phòng. chợt buonf cười, bởi lẽ ngày tết thì không thấy chúc, lại chẳng thấy cho dân Sale mang lịch đến tặng mà tự nhiên ngày tình yêu thì lại nhắn tin. Dẫu thế mình vẫn nhắn tin cảm ơn.
Chiều mình đón con về, chẳng hiểu làm sao mà mọi khi con vẫn cứ đi trước, mẹ lạch bạch chạy đằng sau mà hôm nay con lại bước hụt chân chúi đầu vào chậu nước ở dưới sân trường.
Bà Phương vợ ông Đô đứng đấy nhìn thấy con bước hụt mà không sao đỡ kip, con khóc, nước trong chậu hòa với nước mắt, nước mũi tùm lum hết cả. Đành cởi cái áo khoác, trùm cái áo choàng bông, cho con ngồi lên đùi mẹ,để áp mặt vào người me rồi nhanh chóng đưa con về còn tắm gội. Ông bà ngoại đã đi về Thủy Nguyên ra lão ông Dung bà Nhẫm ( lệ ở bên đấy là từ 60 thì ra lão, sau đó 10 năm một lần sẽ có mừng thọ, thượng thọ, đại thọ....) nên đành giửi con ở nhà bà Hạnh rồi lo nước tắm cho con vì vẫn chưa ai bật bình nóng lạnh. May mà còn ít nước thái dương năng và nước phích, cũng đủ dùng.
Mẹ nấu cháo tu hài cho con ăn mà con cứ nhất định bảo đấy là cháo bồ bề, sau vài lần ăn bồ bề thì cứ hỏi con ăn gì là con lại nói ăn cháo bồ bề.
Mẹ ăn tối và rửa bát xong thì ba đến, ba mang đến một bó hồng và một bông hồng rời. trao bó hồng vào tay mẹ rồi nói mừng valentine cho người yêu sau đó lại đưa bông hồng lẻ để tặng cho mẹ Sơn Tùng. Ba khẳng định rằng trong tim ba luôn có mẹ nên tặng một hồng cho vợ, nhưng vì cuộc đời đã sang trang nên tặng bó hoa cho người mới mà cũng là người cũ. Trong túi quà Kitty là một cái cặp tóc lấp lánh, mẹ bảo mẹ làm gì có tóc dài mà ba tặng nhưng ba nói vì thỉnh thoảng thấy mẹ dùng cặp tóc của bà nên ba mua. Còn có cả một quả cầu nhỏ bên trong có một đôi trai gái ngồi trê ghế, khi dốc quả cầu, cả bầu trời sao lấp lánh vây quanh, trông cũng lãng mạn. Ba hỏi khi nào lại có thể yêu, có thể cưới nhưng mẹ đáp rằng chẳng phải vì hoa và qua của ba mang nên trong ngày này mà làm mẹ thay đổi. Mẹ như con chim sợ cành cong, như người bị rắn cắn đến cả trăm năm sau vẫn sợ dây thừng.
Chỉ có con là người sung sướng nhất khi ba đến. Ba bế con, ôm hôn con, con cười như nắc nẻ. Lên phòng, con cứ chỉ ảnh cưới rồi hét lên giới thiệu: Ba Anh đấy, Thủy đấy. Lại còn nói, ba Anh bế Thủy đấy nữa chứ, ba cười hết cỡ vì luôn nhận được sự hậu thuẫn của con.Con cũng khoái chí khi đưa ra phát ngôn này nên cười mãi, mắt con rạng rỡ, mặt con bừng sáng, trong mắt mẹ bao giờ con cũng đẹp và đáng yêu cả. rồi con cắn mẹ nói là ăn thịt Thủy, mẹ kêu đau thì đưa tay ra xoa và chu môi thổi, đau tí cũng đáng.
Gọi điện thoại chúc mừng ông bà Dung Nhẫm, con cũng liến thoắng: Chúc mừng ông Dung bà Nhẫm. Ông Dung đâu? rồi bảo nói chuyện với bà Nhẫm thì con nói: không nói chuyện đâu. Lại hỏi: Bà ngoại đâu rồi? Bà ngoại nghe máy thì gọi bà ngoại ơi ầm lên rồi hỏi: ông ngoại đâu? ông nghe máy lại thì bảo ông có về không? ông về ngay nhé.
Sau đó thì đưa gối cho ba nằm, luôn phân công chỗ nằm: con ở trong, mẹ ở giữa, ba nằm ngoài, như ngày xưa vậy. Con ngủ thì ba về, lúc đêm thức giấc lại hỏi: Ba Anh đâu? Mẹ bảo ba về nội thì con nhổm hẳn dậy nhìn sang chỗ ba nằm, không thấy lại nằm xuống ngủ tiếp.
Con dạo này nói năng đĩnh đạc nhưng lại nhắng nhố khó tả.
Bà ngoại rửa mặt, không muốn thì bảo: ộp ơi cắn tay bà ngoại đi. Bà Hạnh bảo ộp ơi cắn tay bà Hạnh đi thì con lại bảo: ộp không cắn tay bà Hạnh đâu, tay bà Hạnh để đút cháo Tùng ăn.
Lúc bà Hạnh chê ông Tư xấu thì hôm sau nó nhìn thấy ông Tư nó mách: Ông Tư ơi bà Hạnh không bảo ông Tư đẹp đâu hay: Ông Tư ơi bà Hạnh bảo ông Tư xấu này. Bà Hạnh dọa ộp ơi bắt Tùng đi thì nó bảo: Ộp không bắt Tùng đâu, để Tùng còn nấu cháo cho bà Hạnh ăn. Ông Thích nghe nó nói năng già quá thì bảo: Con ơi, ông vái con cả nón thì nó đáp trả: Con vái ông cả nón. ( Là vì nó hỏi ông: Ông ơi ông dì Són ( tức Dương) con đâu rồi? ).
Đấy, với mẹ, món quà valentine quý giá nhất chính là con.
Chúc c và T luôn vui,và có quyết định sáng suốt cho cs của mình nhé.Đó là ý kiến riêng e,còn c quyết định sao e vẫn ủng hộ.Vì là 1 ng bạn (dù chỉ là qua blog),nhưng e luôn mong mẹ con c đc Hp thật sự!