Dạo này, mọi người nói là con cái gì cũng biết,
mẹ nghe mà phổng mũi, thực ra thì có đầy cái con không biết vì mẹ chẳng
dậy dỗ con bất cứ cái gì. Mẹ tâm niệm, cần để cho con một thời tuổi thơ
chỉ có vui chơi, những gì con học được là do khả năng tự quan sát và áp
dụng của con mà thôi. Điều quan trọng nhất là người lớn hành xử đúng mực
để con có gương sáng mà trông vào và học hỏi, những điều khác không quá
quan trọng. Kết quả, mẹ thấy rất yên tâm và hài lòng về khả năng quan
sát và thích ứng của con.
Về nhận thức: Mẹ thấy con hiểu tất cả mọi điều, biết cái gì để làm gì. Con nhớ được quần áo, giày dép, thậm chí bít tất là của ai không chỉ của các thành viên trong gia đình mà còn của những nhà hàng xóm thân thiết.
Con biết rõ: con là con mẹ Thuỷ, ba Anh, cháu ông ngoại, bà ngoại, nhớ ông bà nội dù ông bà rất ít khi sang thăm do nhiều chuyện...con biết trả lời người ngoài khi hỏi con là cháu ai rằng con là cháu ông Lời. Sáng theo ông đi chợ, người ta hỏi ông con là cháu nội hay cháu ngoại, con đáp rằng cháu ngoại. Người lớn...choáng.
Ở chợ có hai hàng bún, ông thường mua của một hàng quen, hôm nay định mua hàng khác, con bảo ông: không phải, rồi dẫn ông sang hàng quen và nói: đây cơ mà.
Đi qua hàng nào mà có thứ con muốn mua, con sà xuống và nói: mua này, nhiều khi ông phải mua nho hay giò bất đắc dĩ, vì nho còn đầy trong tủ lạnh mà đi qua hàng bán hoa quả, con lại gào lên là ăn nho, mua nho...
Con đi giày khi ngủ dậy, trước lúc đi gủ bảo mẹ: cởi giày ra, cởi tất ra,Trời lạnh con đòi: mặc áo vào, xỏ tất vào, đi giày vào. Nằm ngủ thì nói đắp chăn vào. Nếu không thích thì lại nói: cởi chăn ra, cái cởi chăn thì ko phải là tiếng chuẩn nhưng mà mẹ hiểu.
Con có thể phát âm lại chuẩn một từ mà mẹ nói, mẹ hát by the river of Babylon, con cũng có thể nói được y như vậy, tất nhiên không trôi trảy cả câu mà phải tách từ.
Con cởi giày, biết cởi tất và đút vào trong giày thật gọn gàng, không nhô lên khỏi cổ giày rồi đút sâu vào gầm ghế nhà ông Thích. Con đi ra vào đều đóng cửa cẩn thận, chỉ cần hơi kên một chút con cũng đóng lại. Con biết cái gì để ở đâu.
Hôm trước đi học về, nhà bà hiệu trưởng có cúng, con khong chịu về, bà Nghĩa cho miếng xôi nói là thừa lộc, con xin rồi nói: lộc Tùng. cô giáo trêu xin con thì con nói: không, rồi tiếp: cất đi. Ấy thế mà khi bà Nghĩa gửi 3 cái oản xôi cho cô cầm về thì con nói: Tùng cầm cho làm bà Nghĩa phải gói cho con một cái.
Đi xe máy, bao giờ con cũng là người đề xe và bấm còi.
Khi người lớn hôn, nếu có râu như ông ngoại và ba thì con nói: sợ lắm, sợ râu lắm, đau. ai thơm mạnh con cũng kêu đau. Con có thể nói chuyện điện thoại mà không cần ai nhắc bài.
Alô, có, ờ, ờ, rồi, ăn rồi, ăn cơm, thịt gà, nhiều, thôi, tắt đi, cúp máy và trả lời những gì người gọi hỏi.
Con trả lưòi chính xác ai làm gì khi các bà hàng xóm hỏi, ví như:
Bà ngoại: nằm
Thuỷ: đi làm
Cậu Sơn đi làm
Ông ngoại đi làm
Dì Dương đi học
Cậu Minh đi học
Dì Hoa đi làm
Ly đi học....
Con biết bật đầu đĩa, sử dụng điện thoại, thậm chí mày mò bật được cả máy ảnh, biết mở máy vi tính xong thì di chuột và bấm bàn phím. Nghe nhạc thì biết nhảy, còn biết vứt rác vào thùng và khi nhè đồ ăn ra sân bị chê bẩn thì cầm rễ và xẻng hót ra để xử lí. Tất nhiên cái dễ dài gấp 2,5 lần con và cái xẻng to thì không tác nghiệp được nên mọi người cản.
Còn nhiều nhiều nữa về cái sự biết. Mỗi tội chẳng biết đếm cũng chẳng biết hát hay đọc thơ. Thực ra cũng hát nhấn nhá lắm nhưng mẹ không nghe được tiếng nào.
Con còn điệu hàng đỉnh nữa. Khi điệu, gọi ông là ăm. Nói đánh bà mà mẹ lại nghe ra là má mà. Bảo đi chơi là đi chai. Bảo đứng lên là một từ gì đó vô cùng xa lạ mà mẹ không nhớ nổi...Thế có phải cái gì cũng biết không đây?
Về nhận thức: Mẹ thấy con hiểu tất cả mọi điều, biết cái gì để làm gì. Con nhớ được quần áo, giày dép, thậm chí bít tất là của ai không chỉ của các thành viên trong gia đình mà còn của những nhà hàng xóm thân thiết.
Con biết rõ: con là con mẹ Thuỷ, ba Anh, cháu ông ngoại, bà ngoại, nhớ ông bà nội dù ông bà rất ít khi sang thăm do nhiều chuyện...con biết trả lời người ngoài khi hỏi con là cháu ai rằng con là cháu ông Lời. Sáng theo ông đi chợ, người ta hỏi ông con là cháu nội hay cháu ngoại, con đáp rằng cháu ngoại. Người lớn...choáng.
Ở chợ có hai hàng bún, ông thường mua của một hàng quen, hôm nay định mua hàng khác, con bảo ông: không phải, rồi dẫn ông sang hàng quen và nói: đây cơ mà.
Đi qua hàng nào mà có thứ con muốn mua, con sà xuống và nói: mua này, nhiều khi ông phải mua nho hay giò bất đắc dĩ, vì nho còn đầy trong tủ lạnh mà đi qua hàng bán hoa quả, con lại gào lên là ăn nho, mua nho...
Con đi giày khi ngủ dậy, trước lúc đi gủ bảo mẹ: cởi giày ra, cởi tất ra,Trời lạnh con đòi: mặc áo vào, xỏ tất vào, đi giày vào. Nằm ngủ thì nói đắp chăn vào. Nếu không thích thì lại nói: cởi chăn ra, cái cởi chăn thì ko phải là tiếng chuẩn nhưng mà mẹ hiểu.
Con có thể phát âm lại chuẩn một từ mà mẹ nói, mẹ hát by the river of Babylon, con cũng có thể nói được y như vậy, tất nhiên không trôi trảy cả câu mà phải tách từ.
Con cởi giày, biết cởi tất và đút vào trong giày thật gọn gàng, không nhô lên khỏi cổ giày rồi đút sâu vào gầm ghế nhà ông Thích. Con đi ra vào đều đóng cửa cẩn thận, chỉ cần hơi kên một chút con cũng đóng lại. Con biết cái gì để ở đâu.
Hôm trước đi học về, nhà bà hiệu trưởng có cúng, con khong chịu về, bà Nghĩa cho miếng xôi nói là thừa lộc, con xin rồi nói: lộc Tùng. cô giáo trêu xin con thì con nói: không, rồi tiếp: cất đi. Ấy thế mà khi bà Nghĩa gửi 3 cái oản xôi cho cô cầm về thì con nói: Tùng cầm cho làm bà Nghĩa phải gói cho con một cái.
Đi xe máy, bao giờ con cũng là người đề xe và bấm còi.
Khi người lớn hôn, nếu có râu như ông ngoại và ba thì con nói: sợ lắm, sợ râu lắm, đau. ai thơm mạnh con cũng kêu đau. Con có thể nói chuyện điện thoại mà không cần ai nhắc bài.
Alô, có, ờ, ờ, rồi, ăn rồi, ăn cơm, thịt gà, nhiều, thôi, tắt đi, cúp máy và trả lời những gì người gọi hỏi.
Con trả lưòi chính xác ai làm gì khi các bà hàng xóm hỏi, ví như:
Bà ngoại: nằm
Thuỷ: đi làm
Cậu Sơn đi làm
Ông ngoại đi làm
Dì Dương đi học
Cậu Minh đi học
Dì Hoa đi làm
Ly đi học....
Con biết bật đầu đĩa, sử dụng điện thoại, thậm chí mày mò bật được cả máy ảnh, biết mở máy vi tính xong thì di chuột và bấm bàn phím. Nghe nhạc thì biết nhảy, còn biết vứt rác vào thùng và khi nhè đồ ăn ra sân bị chê bẩn thì cầm rễ và xẻng hót ra để xử lí. Tất nhiên cái dễ dài gấp 2,5 lần con và cái xẻng to thì không tác nghiệp được nên mọi người cản.
Còn nhiều nhiều nữa về cái sự biết. Mỗi tội chẳng biết đếm cũng chẳng biết hát hay đọc thơ. Thực ra cũng hát nhấn nhá lắm nhưng mẹ không nghe được tiếng nào.
Con còn điệu hàng đỉnh nữa. Khi điệu, gọi ông là ăm. Nói đánh bà mà mẹ lại nghe ra là má mà. Bảo đi chơi là đi chai. Bảo đứng lên là một từ gì đó vô cùng xa lạ mà mẹ không nhớ nổi...Thế có phải cái gì cũng biết không đây?
- Nhóc con có khiếu về CNTT lém chị à.. cẩn thận đồ điện trong nhà bị đem ra ngâm cứu nhé..Reply this comment
- Mẹ Thuỷ phải để cho em biết từ từ với chứ, biết hết một lần sao được, Tùng nhở!Reply this comment
- Hihi, thế theo mẹ thì như thế chưa đủ để khẳng định là "cái gì cũng biết" hửReply this comment