Mẹ định chờ con tròn tháng thì sẽ kể chuyện con vì đang bận chuẩn bị đánh giá nhà máy, ấy thế nhưng mẹ chợt giật mình vì có những điều tưởng chừng như rất nhớ thì lại quên mất tự khi nào, vậy nên lại tranh thủ ghi lại, những câu chuyện, những đối thoại với con mỗi ngày để đọc rồi cười một mình khi rảnh rỗi, lúc có tâm tư...
Đầu tiên là việc con lười ăn, sáng có khi ăn nửa cái bánh mỳ ba tê 5K rồi rít hộp sữa cô gái Hà lan, hay Mộc châu....Con không thích uống sữa bột đã từ rất lâu rồi, các sữa đắt tiền như pediasure ...thì con chê...cho nên mẹ chả thấy tốn tiền.
Tối thì thỉnh thoảng mới ăn cơm, còn có khi chỉ một gói bim bim, cộng thêm hộp sữa 110ml là xong bữa. thế nên mẹ chả đo chiều cao, cân nặng cũng chả đo, hôm rồi bị muỗi độc đốt vào tai khiến tai đỏ lựng, sâu vào tận bên trong, đêm lại sốt không rõ nguyên do nên mẹ đưa đi bác sỹ, hết 75K và được phán rằng thích tiêu tốn tiền của mẹ chứ cái tai có thể bị côn trùng cắn, và mẹ biết con được có 14kg thôi.
Mẹ đưa con đi học, cả tháng mẹ đi đặt thuốc do viêm lộ tuyến từ hồi sinh con đến giờ mà chưa trị dứt điểm, cũng cứ nghĩ con nhỏ, thôi thì cố, lại chả đau đớn gì nên kệ, nhưng cô bạn mẹ đùng cái ung thư vú nên mẹ sợ, vậy là đi đặt thuốc không đón con nên con dỗi, mẹ đi làm về con cũng chả mặn mà, mẹ bảo bế là nói: con sợ mẹ lắm ( nghe có đau lòng không? ) Đến hôm mẹ đón thấy con vui vẻ trở lại, dọc đường về mẹ bảo: Bạn Sơn Tùng của mẹ thì cau mày nói: Sao mẹ lại bảo bạn Sơn Tùng, mẹ phải nói con Sơn Tùng của mẹ chứ. Lại có lúc mẹ gọi Tùng ơi thì bị con sửa gáy: Nguyễn Đặng Sơn Tùng. Giới thiệu với mọi người cũng hay giới thiệu tên đầy đủ lắm, ấy thế mà cô Nhà gọi Nguyễn Đặng Sơn Tùng thì quay lại: Nguyễn Đặng Bà Nhàn.
Chân dung Nguyễn Đặng Sơn Tùng chụp buổi tối của tuần vừa rồi.
Mắt mới bị bạn Nhật Minh cào xước do đánh bạn vì bị bạn cướp đồ chơi. con đánh ai thì cứ đẩy hoặc tát là xong chuyện nên đánh bạn thì thường không để lại dấu vết, tuy nhiên bị bạn đánh hoặc cắn thì lúc nào cũng để lại sẹo, mách cô giáo rồi, khóc rồi, lúc mẹ chở về ngang qua nhà bạn còn chỉ: Bạn Nhật Minh cào con này, mẹ xử lí bạn đi. Lại tiếp, mẹ xử lí bạn chưa, mẹ đã đánh bạn chưa làm mẹ bạn chỉ biết cười trừ.
BÁc thắng đã về nhà để chờ cho đợt mổ não tiếp theo, tối nào con cũng đòi vào thăm bác, nhìn dây chuyền đưa thức ăn cắm ở mũi con hỏi: dây gì đấy mẹ, rồi dây dẫn chất thải cắm ở sườn con cũng hỏi dây gì đây mẹ. Vết khâu ở đầu thì con hỏi: Bác Thắng bị vỡ đầu à, vào là lúc bác ngủ nên con cứ gọi bác Thắng ơi, ba câu liền thì tự trả lời: Bác không trả lời, bác buồn ngủ, lúc bác mở mắt, mẹ bảo con hỏi xem bác có nhận ra con không thì con lại hỏi: bác Thắng ơi bác có nhìn thấy Tùng không? rồi cầm tay bác, vuốt ve ngực bác và khóc ầm ĩ đòi ngủ lại với bác lúc mẹ cho về. con làm người lớn ai cũng xúc động. Trước lúc cho con vào thăm bác, mẹ hỏi xem con sẽ nói gì thì con bảo: bác thắng ơi, bác có khỏe không? bác đã khỏi chưa? Bác có đau không? lúc gặp bác không trả lời được nên con cũng không hỏi thăm giống như khi nói với mẹ. Chắc một điều, con sống tình cảm và rất quan tâm đến mọi người xung quanh.
Con dạo này có kiểu gọi mẹ nựng nịu rất buồn cuời: mẹ Cún ơi, còn giới thiệu với ngoại: bà ngoại ơi, đây là mẹ Cún của con đấy, con yêu mẹ Cún lắm.
Cầm cành hoa nhựa quật loạn xạ, mẹ đã cảnh báo là cẩn thận kẻo vào em, ấy thế mà vẫn cố vung loạn xị vào mặt em, em khóc, mẹ lấy cành hoa vụt cho một cái, chả biết đau đến đâu mà con khóc quá, mẹ phải ôm vào lòng, thì thầm vào tai dỗ dành một hồi mới nín, thế mà lúc chuẩn bị đi ngủ, con còn mếu máo hỏi mẹ: Từ nay sang nhà bà mình mẹ có mắng con nữa không? mẹ phải nói là mẹ mắng con làm gì, chỉ yêu con thôi thì mới ừ và chịu nằm trên đùi mẹ để ngủ.
Sang nhà ông Tuấn, thấy ti vi đang phát quảng cáo, có đôi nam nữ đuổi nhau trên bãi biển, con giới thiệu: Ba Anh với mẹ Thủy đấy ( nổi tiếng quá con nhỉ)
Xem album thấy ảnh ba, tụ nhiên nước mắt chảy ra, rồi nhão nhẹt: con nhớ ba Anh quá, con quý ba Anh quá, ba Anh đang ở đâu? làm bà Hạnh phải gấp album lại kẻo kích động, ông Thích bảo: có khiếu làm diễn viên. Ảnh chụp buổi sáng trên sân thượng này.
Chân bẩn khủng khiếp chưa?
thích chơi trò bác sỹ, bảo mẹ: Mẹ ốm à, mẹ há mồm ra để bác sỹ khám cho. Khám xong bảo: thuốc đây, uống đi, mẹ phải tay cầm cốc, tay cầm thuốc ( tưởng tượng) và uống xong con mới bảo: uống hết thuốc đi, thì nó mới chóng khỏi.
Con rất sáng tạo, bà kể chuyện cậu học trò và con cá sâu: ngày xưa bên bờ sông Nin có một con cá sấu, nó đã già lắm rồi...đến đoạn nó đánh lừa anh học trò cõng nó qua sông rồi đòi ăn thịt anh thì bà hỏi: cá sấu bảo sao con nhỉ? con đáp: cá sấu bảo tôi muốn ăn thịt anh Sơn Tùng.
Con còn hát: người đi đi ngoài phố trông giống như bà điên nữa, rất đúng nhạc.
Mẹ đang ngồi, tự nhiên quay sang hỏi: mẹ có tin con không? Mẹ bảo có thì ừ rồi tiếp: con tin mẹ, mẹ tin con, con tin mẹ.
Buổi áng, xuống phòng ông bà, chỉ vào bà rồi hỏi: Ai đây, hỏi mãi, bị ông ngoại trêu thì nói rằng: bà điên đấy rồi lại tự nhận mình là ông cụ già điên đây.
Dì Li đi học về, rủ con sang nhà ăn cơm thì con bảo: dì đi về tắm rửa đi, thay quần áo đi, ăn cơm đi, rồi sang chơi với Tùng. Thật là dõng dạc nhỉ.
Bị em Lâm tùng cắn, đau quá nên khóc, bà Hạnh bảo: con ngoan, con lớn rồi, em nó dại, không biết mới cắn con, con tha cho em, nín đi đừng khóc nữa thì con nín rồi mếu máo bảo em: gọi anh là anh Sơn Tùng đi thì anh tha cho. Nghe kể lại mà thấy thương con ghê gớm.
Mà con dạo này, chỉ cần nghe mẹ leê giọng là hỏi vặn ngay, mẹ mắng con đấy à, chỉ hỏi nhẹ một câu thôi là mẹ phải hạ volume ngay. Con lớ thật rồi nhỉ, nhưng vẫn có lúc nhâng nhao và nhảm nhí đến độ mẹ bảo: mẹ rán bánh xèo cho Tùng ăn nhé, hay lúc mua Pizza về cho cả nhà, hỏi con có ăn không thì con cứ cười khoái trá mà rằng: mẹ rán bánh Kứt cho con ăn hả? con thích ăn bánh Kứt lắm. Nhảm nhí chưa.
Đầu tiên là việc con lười ăn, sáng có khi ăn nửa cái bánh mỳ ba tê 5K rồi rít hộp sữa cô gái Hà lan, hay Mộc châu....Con không thích uống sữa bột đã từ rất lâu rồi, các sữa đắt tiền như pediasure ...thì con chê...cho nên mẹ chả thấy tốn tiền.
Tối thì thỉnh thoảng mới ăn cơm, còn có khi chỉ một gói bim bim, cộng thêm hộp sữa 110ml là xong bữa. thế nên mẹ chả đo chiều cao, cân nặng cũng chả đo, hôm rồi bị muỗi độc đốt vào tai khiến tai đỏ lựng, sâu vào tận bên trong, đêm lại sốt không rõ nguyên do nên mẹ đưa đi bác sỹ, hết 75K và được phán rằng thích tiêu tốn tiền của mẹ chứ cái tai có thể bị côn trùng cắn, và mẹ biết con được có 14kg thôi.
Mẹ đưa con đi học, cả tháng mẹ đi đặt thuốc do viêm lộ tuyến từ hồi sinh con đến giờ mà chưa trị dứt điểm, cũng cứ nghĩ con nhỏ, thôi thì cố, lại chả đau đớn gì nên kệ, nhưng cô bạn mẹ đùng cái ung thư vú nên mẹ sợ, vậy là đi đặt thuốc không đón con nên con dỗi, mẹ đi làm về con cũng chả mặn mà, mẹ bảo bế là nói: con sợ mẹ lắm ( nghe có đau lòng không? ) Đến hôm mẹ đón thấy con vui vẻ trở lại, dọc đường về mẹ bảo: Bạn Sơn Tùng của mẹ thì cau mày nói: Sao mẹ lại bảo bạn Sơn Tùng, mẹ phải nói con Sơn Tùng của mẹ chứ. Lại có lúc mẹ gọi Tùng ơi thì bị con sửa gáy: Nguyễn Đặng Sơn Tùng. Giới thiệu với mọi người cũng hay giới thiệu tên đầy đủ lắm, ấy thế mà cô Nhà gọi Nguyễn Đặng Sơn Tùng thì quay lại: Nguyễn Đặng Bà Nhàn.
Chân dung Nguyễn Đặng Sơn Tùng chụp buổi tối của tuần vừa rồi.

Mắt mới bị bạn Nhật Minh cào xước do đánh bạn vì bị bạn cướp đồ chơi. con đánh ai thì cứ đẩy hoặc tát là xong chuyện nên đánh bạn thì thường không để lại dấu vết, tuy nhiên bị bạn đánh hoặc cắn thì lúc nào cũng để lại sẹo, mách cô giáo rồi, khóc rồi, lúc mẹ chở về ngang qua nhà bạn còn chỉ: Bạn Nhật Minh cào con này, mẹ xử lí bạn đi. Lại tiếp, mẹ xử lí bạn chưa, mẹ đã đánh bạn chưa làm mẹ bạn chỉ biết cười trừ.
BÁc thắng đã về nhà để chờ cho đợt mổ não tiếp theo, tối nào con cũng đòi vào thăm bác, nhìn dây chuyền đưa thức ăn cắm ở mũi con hỏi: dây gì đấy mẹ, rồi dây dẫn chất thải cắm ở sườn con cũng hỏi dây gì đây mẹ. Vết khâu ở đầu thì con hỏi: Bác Thắng bị vỡ đầu à, vào là lúc bác ngủ nên con cứ gọi bác Thắng ơi, ba câu liền thì tự trả lời: Bác không trả lời, bác buồn ngủ, lúc bác mở mắt, mẹ bảo con hỏi xem bác có nhận ra con không thì con lại hỏi: bác Thắng ơi bác có nhìn thấy Tùng không? rồi cầm tay bác, vuốt ve ngực bác và khóc ầm ĩ đòi ngủ lại với bác lúc mẹ cho về. con làm người lớn ai cũng xúc động. Trước lúc cho con vào thăm bác, mẹ hỏi xem con sẽ nói gì thì con bảo: bác thắng ơi, bác có khỏe không? bác đã khỏi chưa? Bác có đau không? lúc gặp bác không trả lời được nên con cũng không hỏi thăm giống như khi nói với mẹ. Chắc một điều, con sống tình cảm và rất quan tâm đến mọi người xung quanh.








Con dạo này có kiểu gọi mẹ nựng nịu rất buồn cuời: mẹ Cún ơi, còn giới thiệu với ngoại: bà ngoại ơi, đây là mẹ Cún của con đấy, con yêu mẹ Cún lắm.
Cầm cành hoa nhựa quật loạn xạ, mẹ đã cảnh báo là cẩn thận kẻo vào em, ấy thế mà vẫn cố vung loạn xị vào mặt em, em khóc, mẹ lấy cành hoa vụt cho một cái, chả biết đau đến đâu mà con khóc quá, mẹ phải ôm vào lòng, thì thầm vào tai dỗ dành một hồi mới nín, thế mà lúc chuẩn bị đi ngủ, con còn mếu máo hỏi mẹ: Từ nay sang nhà bà mình mẹ có mắng con nữa không? mẹ phải nói là mẹ mắng con làm gì, chỉ yêu con thôi thì mới ừ và chịu nằm trên đùi mẹ để ngủ.
Sang nhà ông Tuấn, thấy ti vi đang phát quảng cáo, có đôi nam nữ đuổi nhau trên bãi biển, con giới thiệu: Ba Anh với mẹ Thủy đấy ( nổi tiếng quá con nhỉ)
Xem album thấy ảnh ba, tụ nhiên nước mắt chảy ra, rồi nhão nhẹt: con nhớ ba Anh quá, con quý ba Anh quá, ba Anh đang ở đâu? làm bà Hạnh phải gấp album lại kẻo kích động, ông Thích bảo: có khiếu làm diễn viên. Ảnh chụp buổi sáng trên sân thượng này.



Chân bẩn khủng khiếp chưa?


thích chơi trò bác sỹ, bảo mẹ: Mẹ ốm à, mẹ há mồm ra để bác sỹ khám cho. Khám xong bảo: thuốc đây, uống đi, mẹ phải tay cầm cốc, tay cầm thuốc ( tưởng tượng) và uống xong con mới bảo: uống hết thuốc đi, thì nó mới chóng khỏi.
Con rất sáng tạo, bà kể chuyện cậu học trò và con cá sâu: ngày xưa bên bờ sông Nin có một con cá sấu, nó đã già lắm rồi...đến đoạn nó đánh lừa anh học trò cõng nó qua sông rồi đòi ăn thịt anh thì bà hỏi: cá sấu bảo sao con nhỉ? con đáp: cá sấu bảo tôi muốn ăn thịt anh Sơn Tùng.
Con còn hát: người đi đi ngoài phố trông giống như bà điên nữa, rất đúng nhạc.
Mẹ đang ngồi, tự nhiên quay sang hỏi: mẹ có tin con không? Mẹ bảo có thì ừ rồi tiếp: con tin mẹ, mẹ tin con, con tin mẹ.
Buổi áng, xuống phòng ông bà, chỉ vào bà rồi hỏi: Ai đây, hỏi mãi, bị ông ngoại trêu thì nói rằng: bà điên đấy rồi lại tự nhận mình là ông cụ già điên đây.
Dì Li đi học về, rủ con sang nhà ăn cơm thì con bảo: dì đi về tắm rửa đi, thay quần áo đi, ăn cơm đi, rồi sang chơi với Tùng. Thật là dõng dạc nhỉ.
Bị em Lâm tùng cắn, đau quá nên khóc, bà Hạnh bảo: con ngoan, con lớn rồi, em nó dại, không biết mới cắn con, con tha cho em, nín đi đừng khóc nữa thì con nín rồi mếu máo bảo em: gọi anh là anh Sơn Tùng đi thì anh tha cho. Nghe kể lại mà thấy thương con ghê gớm.
Mà con dạo này, chỉ cần nghe mẹ leê giọng là hỏi vặn ngay, mẹ mắng con đấy à, chỉ hỏi nhẹ một câu thôi là mẹ phải hạ volume ngay. Con lớ thật rồi nhỉ, nhưng vẫn có lúc nhâng nhao và nhảm nhí đến độ mẹ bảo: mẹ rán bánh xèo cho Tùng ăn nhé, hay lúc mua Pizza về cho cả nhà, hỏi con có ăn không thì con cứ cười khoái trá mà rằng: mẹ rán bánh Kứt cho con ăn hả? con thích ăn bánh Kứt lắm. Nhảm nhí chưa.
Thích cái ả..
Thích cái ảnh chụp trên sân thượng ghê, bạn trắng trẻo đẹp trai quá
Cái tên của bạn, vần điệu nghe cũng giông giống tên của bạn Mỳ
Mấy cái ảnh trên sân thượng trông Tùng đẹp trai quá đấy!