Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Nơi chốn tôi qua 4

Lại viết thêm một chút về nơi mình đi qua,kí ức vẫn còn mới nhưng nó sẽ vơi đi theo thời gian, thôi tranh thủ lúc còn rỗi rãi để ghi lại những trải nghiệm về nơi mình đến vậy. Lần này là đi Đức, một đất nước châu Âu, đến Frankfurt và Nurnberg. Vẫn là chuyện làm visa- muôn thuở nhưng lần này may mắn và dễ dàng hơn. Cần: hợp đồng lao động, chứng minh tài chính, giấy đăng kí kết hôn, giấy khai sinh của con, bảo hiểm du lich, thư mời của đối tác, hợp đồng làm việc với đối tác và tờ khai xuất nhập khẩu ( trường hợp này là đi làm việc mà), hộ chiếu( đưa cả mới cả cũ), xác nhận đặt phòng khách sạn, vì có đủ mọi giấy tờ hợp lệ cộng với cái bề dày xuất ngoại vài lần và bảo đảm to đùng là chồng con nên hồ sơ được duyệt ngay từ lần đầu. Dẫu thế, cái cảm giác hồi hộp khi đi nộp hồ sơ xin visa, trả lời một lô lốc câu hỏi xem tại sao lại đi một mình, tại sao lại có thư mời từ Berlin mà xác nhận đặt phòng ở Nurnberg, bla...bla...bla và lúc đến xem trả kết quả để biết họ có chấp nhận cấp visa hay không thì vẫn vẹn nguyên.Thật may khi mà cái buổi chiều ấy, mình là một trong số rất ít người được mãn nguyện cầm lại cuốn hộ chiếu có đóng visa, tự làm đấy, không qua dịch vụ như những lần trước đâu nhé.
Bay vào ngày 28/01/2010 chuyến đêm, mình cho con ti lần cuối, lúc này con đã sắp 12 tháng tuổi, hầu như không sử dụng sữa ngoài nên cứ phập phồng lo ngại không biết hai tuần vắng mẹ con có khóc, có thèm sữa như bao trẻ khác, con có chịu dùng sữa ngoài, vân vân và vân vân...7h tối thì lái xe đến đón, mình hôn tạm biệt con rồi lên xe, có chồng và em trai đi tiễn, 2 tiếng rưỡi sau thì lên đến Hà Nội, chuyện trò dăm tiếng, bịn rịn quyến luyến rồi thì mình làm thủ ttục tại quầy, vẫy tay chào mọi người, đi qua cửa hải quan, vạ vật chờ đến tận 12h đêm mới được lên máy bay và bay 12 tiếng mới đặt chân xuống sân bay Frankfurt. Thế là thật sự xa mọi người, xa đất nước mình vẫn đang sống, tận hưởng mùa đông giá lạnh ở Đức, tuyết bay đầy trời, lạnh thấu xương.
Mình ở trọ tại nhà nghỉ của một gia đình người Hungary, người vợ là một nghệ sỹ nổi tiếng ở nhà hát mà giờ đã giải nghệ, nhìn bà mới hiểu thế nào là sức công phá mãnh liệt của thời gian. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, căng tràn nhựa sống đã trở thành một bà già sồ sề, nhăn nheo, nhưng cả hai vợ chồng bà đều sống rất nhiệt tình, nồng hậu. Mình đặc biệt thích món mứt  và thịt nguội homemade tại đây.Lần đầu tiên được nướng bánh mỳ và luộc trứng bằng máy, lần đầu tiên được ăn bữa ăn do chính người Hungary nấu, ăn bánh kèm salát rau nhưng khó khăn lắm mới nuốt trôi món bắp cải cuốn thịt lợn và cơm kèm theo bì lợn dày khự. Ngán quá trời, mình không ăn được mỡ, quả là cực hình.Tuy nhiên những kỷ niệm và kí ức về BaoBao ( người chồng) và sự ân cần ấm áp của bà vợ ( Elizabet) sẽ không phai mờ trong tâm trí mình.

Photobucket
Đến Đức, để thấy những toà nhà cao ngất với ống khói như trong những câu chuyện mình vẫn đọc,để thấy người ta vội vã xoải những bước chân dài trên đường đến ga tàu điện ngầm, để thấy đồ ăn đắt đỏ, để thấy nhịp độ công việc khẩn trương, để hiểu được thế nào là khôngkhí khô hanh trong mùa đông lạnh giá, để thấy người ta cuồng nhiệt với bóng đá thế nào. Mình rất ngạc nhiên khi ở Frankfurt, từ 2h chiều mọi quầy ăn đều đóng cửa và mình đã cùng mọi người đi bộ trong tuyết lạnh gần 2 tiếng đồng hồ chỉ để tìm được một quán ăn nhanh. Nagy cả cái nhà hàng Hàn Quốc năm nào mọi người cũng ăn ở đấy cũng " sorry, it's already 2pm.Ưe closed"
Photobucket
Cái nhà hàng này mãi đến tận 7h tối mình quay lại mới được ngồi mà nhấm nháp như thế này đấy. cũng tại đây, lần đầu tiên mình được đến sân vận động 65.000 chỗ để xem một trận bóng đá, không khí cực kì cuồng nhiệt và sôi động, mình được mua cho một cái khăn đeo cổ mỏng kẹt bằng vải thun có in chữ NFC ( Nurnberg fan clup) với giá 13 euro nhưng lại cổ vũ nhầm cho đội Frankfurt, thảo nào mà cứ mỗi lần cổ vũi bên địch là lại thấy bên ta nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn. Mười phút sau hiệp một, mình mới hiểu tại sao bị lườm, dẫu sao đội mình cũng thua 2-1 do lỗi trọng tài, đây cũng là hôm mình phải đi bộ 40' trong tuyết lạnh âm mấy độ vì không có xe, sướng thế cơ chứ. về đến khách sạn là 10h đêm, ăn tối, đi tắm rồi đi ngủ là 1h sáng. Mình cũng đi đến nhà thờ thờ Dome nhưng mà vì bị giao nhiệm vụ đi thăm quan Kastadt và Dougas nên hết thời gian, chỉ ngậm ngùi đứng bên ngoài mà pose hình cho có vẻ, chả biết bên trong có gì.
Photobucket
còn đây là cửa của Douglas.
Photobucket
Cũng ở đây mình được xem triển lãm Hair and Beauty, và lần đầu tận mắt nhìn body art. Đây này>
Photobucket
Và đắm mình trong mùa đông với tuyết rơi trắng xoá trên mọi nẻo đường mình qua. Thấy bảo, 30 năm rồi mới có tuyết rơi nhiều thế tại Đức, ở vùng núi tuyết phủ dày 2m.
Photobucket
Mình cũng rất phấn khích với không khí rộn ràng ở Christmas trend, rất nhiều người mặc đồ hoá trang, những người chơi nhạc góp vui, mọi thứ đều tưng bừng náo nhiệt.
Photobucket
Mình cũng thích đồ ăn bên này, món bạch tuộc nướng trong nhà hàng Ý, món thịt vịt ở nhà hàng Tiệp Khắc, món kem dưới chôclate nóng có những chùm anh đào chín mọng, món thịt hươu ở một nhà hàng Secbi và món cá ở khách sạn Petzen Gartzen ( cái tên này viết không chính xác lắm.Mình được nghe những người Thuỵ sỹ hát dân ca, học được trò Cookcu Jelly, thấy rằng mình cũng là người thích ứng nhan với hoàn cảnh. Đây cũng là lần đầu biết được rằng người ta có thể bị điện giật khi bắt tay, khi sờ vào tất cả những gì có gắn kim loại kể cả cái cạnh bàn uống nước. Ngaòi những lúc làm việc, ăn uống, thời còn lại được để dành cho việc nhớ gia đình, đặc biệt là nhớ con trai. Bây giờ đã là tháng 7, 6 tháng rồi kể từ khi sang Đức, chợt thấy nhớ cảm giác gạt tuyết trên lá cây để rửa tay vì đường nước bị đóng băng do quá lạnh,chợt thấy rằng dù cuộc sống có nhiều điều không như ý nhưng mình vẫn là người gặp nhiều
may mắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét