Bay vào ngày 28/01/2010 chuyến đêm, mình cho con ti lần cuối, lúc này con đã sắp 12 tháng tuổi, hầu như không sử dụng sữa ngoài nên cứ phập phồng lo ngại không biết hai tuần vắng mẹ con có khóc, có thèm sữa như bao trẻ khác, con có chịu dùng sữa ngoài, vân vân và vân vân...7h tối thì lái xe đến đón, mình hôn tạm biệt con rồi lên xe, có chồng và em trai đi tiễn, 2 tiếng rưỡi sau thì lên đến Hà Nội, chuyện trò dăm tiếng, bịn rịn quyến luyến rồi thì mình làm thủ ttục tại quầy, vẫy tay chào mọi người, đi qua cửa hải quan, vạ vật chờ đến tận 12h đêm mới được lên máy bay và bay 12 tiếng mới đặt chân xuống sân bay Frankfurt. Thế là thật sự xa mọi người, xa đất nước mình vẫn đang sống, tận hưởng mùa đông giá lạnh ở Đức, tuyết bay đầy trời, lạnh thấu xương.
Mình ở trọ tại nhà nghỉ của một gia đình người Hungary, người vợ là một nghệ sỹ nổi tiếng ở nhà hát mà giờ đã giải nghệ, nhìn bà mới hiểu thế nào là sức công phá mãnh liệt của thời gian. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, căng tràn nhựa sống đã trở thành một bà già sồ sề, nhăn nheo, nhưng cả hai vợ chồng bà đều sống rất nhiệt tình, nồng hậu. Mình đặc biệt thích món mứt và thịt nguội homemade tại đây.Lần đầu tiên được nướng bánh mỳ và luộc trứng bằng máy, lần đầu tiên được ăn bữa ăn do chính người Hungary nấu, ăn bánh kèm salát rau nhưng khó khăn lắm mới nuốt trôi món bắp cải cuốn thịt lợn và cơm kèm theo bì lợn dày khự. Ngán quá trời, mình không ăn được mỡ, quả là cực hình.Tuy nhiên những kỷ niệm và kí ức về BaoBao ( người chồng) và sự ân cần ấm áp của bà vợ ( Elizabet) sẽ không phai mờ trong tâm trí mình.
Đến Đức, để thấy những toà nhà cao ngất với ống khói như trong những câu chuyện mình vẫn đọc,để thấy người ta vội vã xoải những bước chân dài trên đường đến ga tàu điện ngầm, để thấy đồ ăn đắt đỏ, để thấy nhịp độ công việc khẩn trương, để hiểu được thế nào là khôngkhí khô hanh trong mùa đông lạnh giá, để thấy người ta cuồng nhiệt với bóng đá thế nào. Mình rất ngạc nhiên khi ở Frankfurt, từ 2h chiều mọi quầy ăn đều đóng cửa và mình đã cùng mọi người đi bộ trong tuyết lạnh gần 2 tiếng đồng hồ chỉ để tìm được một quán ăn nhanh. Nagy cả cái nhà hàng Hàn Quốc năm nào mọi người cũng ăn ở đấy cũng " sorry, it's already 2pm.Ưe closed"
Cái nhà hàng này mãi đến tận 7h tối mình quay lại mới được ngồi mà nhấm nháp như thế này đấy. cũng tại đây, lần đầu tiên mình được đến sân vận động 65.000 chỗ để xem một trận bóng đá, không khí cực kì cuồng nhiệt và sôi động, mình được mua cho một cái khăn đeo cổ mỏng kẹt bằng vải thun có in chữ NFC ( Nurnberg fan clup) với giá 13 euro nhưng lại cổ vũ nhầm cho đội Frankfurt, thảo nào mà cứ mỗi lần cổ vũi bên địch là lại thấy bên ta nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn. Mười phút sau hiệp một, mình mới hiểu tại sao bị lườm, dẫu sao đội mình cũng thua 2-1 do lỗi trọng tài, đây cũng là hôm mình phải đi bộ 40' trong tuyết lạnh âm mấy độ vì không có xe, sướng thế cơ chứ. về đến khách sạn là 10h đêm, ăn tối, đi tắm rồi đi ngủ là 1h sáng. Mình cũng đi đến nhà thờ thờ Dome nhưng mà vì bị giao nhiệm vụ đi thăm quan Kastadt và Dougas nên hết thời gian, chỉ ngậm ngùi đứng bên ngoài mà pose hình cho có vẻ, chả biết bên trong có gì.





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét