Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Nơi chốn tôi qua 3

Rỗi rãi, lại thấy muốn lục lại cảm xúc về những nơi mình đã đi qua, lần này là Seoul, Hàn Quốc. Bấy giờ là mùa đông, mình đi cùng Bác Lự sang Hàn Quốc để thăm văn phòng của đối tác và kí hợp đồng. Làm visa mới khó khăn làm sao, mình không thêr đàng hoàng làm visa dưới tên công ty vì công ty TNHH không đủ để bảo lãnh cho một đứa chưa chồng và chẳng có gia sản gì như mình. Hộ khẩu Hải Phòng cúng là một trở ngại lớn để xin cấp visa đến nước nào chăng nữa, thế nên phải nhờ dịch vụ, mà thậm chí dịch vụ cũng chẳng thể can thiệp vì ông bí thư người Hàn Quốc làm tại đại sứ quán không chịu đặt bút kí tên trên hồ sơ của mình.
Vé máy bay cứ giữ chỗ rồi lại bị huỷ, lẽ ra bay đêm mà tận sáng của ngày bay đi vẫn không được duyệt visa, gần như tuyệt vọng gọi điện sang Hàn Quốc, nhờ ông sếp người Hàn đang về nước nghỉ ngơi gọi điện can thiệp, tạ ơn trời, ông ấy quen với ông bí thư cạu cọ khó tính kia, thế là kí, thế là 4h30 chiều có visa, thế là 7h tối xuất phát và đi. Đen đủi, máy bay bị trục trặc kỹ thuật, phải dời giờ khởi hành đến ngày hôm sau, người ta bố trí xe để đưa hành khách về nghỉ tại khách sạn Kim Liên nhưng vì sếp không thích nên hai bác cháu đi thuê khách sạn Hilton để nghỉ đêm, thế là được ở khách sạn năm sao. Sáng hôm sau, ăn sáng rồi đi ra sân bay, lần này thì máy bay ổn nhưng qua cửa hải quan thì mình bị hạch sách đủ điều, trăm sự cũng lại chỉ tại cái visa, vì duyệt muộn nên đóng dấu muôn, mực chưa kịp khô đã bị gấp hộ chiếu nên dấu bị nhoè, thế là lại giải trình, lại thanh minh, roìi cũng thoát.
Sang đến sân bay Incheon, vì không nói được địa chỉ mình sẽ đến nên lại bị giữ lại ở phòng chờ, phải đưa số điện thoại cho nhân viên an ninh ở sân bay liên hệ với người bảo lãnh ở bên đấy để xác nhận mới được vào, long đong quá. Vì sang muộn nên lỡ mất dịp đi chơi làng dân tộc Hàn Quốc. Ấn tượng đầu tiên khi ra khỏi cửa máy bay là rét, -2độ, mồm như đóng băng, tuyết rơi lả tả, gió mạnh, cái con bé gày gò ốm yếu là mình tưởng như bị hất tung lên nếu không có cái vali hành lí to đùng. Rồi thì được đón, bãi đỗ xe ở sân bay rộng kinh khủng, ông Park còn quên không nhớ đỗ xe ở sảnh nào, cứ đi lên lại đi xuống mãi trong thang máy, phù...cuối cùng cũng thấy xe, về nhà ông ấy cất đồ, rồi đi thẳng đến công ty để gặp đối tác, mãi tận tối mịt mờ mới được đi ăn, món bò nướng ở nhà hàng đấy ngon tuyệt, mình ăn một lần mà nhớ mãi, công việc xong xuôi, ngày hôm sau mình đi siêu thị Lotter, siêu thị rộng mênh mông, hoành tráng, muón mua ít đồ mà đắt ngất người, sờ vào cái gì cũng thấy giá từ 650 USD trở lên, đấy là giảm giá rồi, đành ngậm ngùi ngắm vậy. Xuống dưới sảnh( shopping mall) mới có thể mua được đồ tuy là đắt nhưng còn hợp túi tiền . Hôm nay đi ăn nhà hàng dân tộc ở Hàn Quốc, ăn mì trộn, thịt nướng, kim chi, đắt khét mà vẫn thấy đói. Rồi buổi tối đi ăn vịt ở một quán cũng truyền thống, tuyết phủ ngập đường, tuy rét nhưng vào trong các nhà hàng không hề thấy lạnh vì hệ thống lò sưởi rất tốt, nền nhà cũng ấm. ăn thấy chẳng ra gì, tại bị say xe, ăn xong cho ra hết, về đến nhà đành ăn bát mì ăn liền cho đỡ đói, sáng ngủ dậy ăn canh kim chi rồi đi chợ linh chi. Mua được 2kg linh chi và một gói kẹo sâm, thế là hết tiền. hôm nay được ăn cháo gà tần sâm, ngon, thấy tỉnh cả người. Sau đó thì đi thuê phòng ở khách sạn Koreul để ở đêm tiếp. Buổi tối lại đi lang thang vào tiệm bán hàng nhỏ để mua cái ô về tặng bố chồng tương lai, đi ăn kim chi hải sản.Nói túm lại, chuyến đi này đơn thuần là vì công việc, không có nhiều dịp để chơi bời. Dẫu thế cũng được mở mang tầm mắt, thấy rằng cái sân bay Incheon to gấp chục lần cái sân bay quốc tế nội bài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét