Đã từ lâu rồi, chả có mấy cảm xúc để viết blog,
cũng vì nó mới mà nó trở nên hiu quạnh, tuy blog ngày xưa già cỗi, kẽo
kẹt, ẩm ương khi trái gió trở trời, nó vẫn mang lại cho người ta nhiều
cảm xúc và động lựchơn để viết, còn bây giờ, nó cần để đánh dấu mốc mỗi
tháng nhưng không đủ hấp dẫn và duyên dáng để níu chân người ta như
thuở ban đầu. Vào vì đó vẫn còn là thói quen.
Nhưng hôm nay trong một chiều thu hanh hao nắng vàng, không khí mát mẻ và dễ chịu, khi hàng hóa chả có nhiều mà bận rộn, khi cơn lười dịch đống tài liệu đánh giá của một tiêu chuẩn mới đang trỗi lên, cảm xúc lại ùa về, khi cười, khi khóc, lẩn quất hình bóng con trong từng thước ảnh, thấy tiếng cười con thật gần, thấy bàn tay con nhỏ bé đang ra sức làm đẹp cho mình, thấy nhớ con như thể thời kì đầumới quay lại làm việc sau 4 tháng nghỉ sinh con. Làm mẹ, hình như tâm trí chỉ còn choán ngợp bởi chuyện con.
Là vì con hiền khô trong lúc ngủ.Môi hồng, tay như thể búp sen, bàn chân đầy đặn.

Là vì con cười nụ cười tỏa nắng, núm đồng tiền xinh xinh.


Mẹ cứ hay vừa đi đường, vừa cười một mình khi nghĩ lại những lời con nói, ngộ nghĩnh và đáng yêu biết bao. Những lúc con nhìn thật sâu vào trong mắt mẹ, mắt con lấp lánh yêu thương, bàn tay con vò rối bù tóc mẹ nhưng lại nói rằng con trang điểm cho mẹ, trông mẹ xinh lắm, mẹ phải để tóc lên như thế này nhớ chưa và hễ tóc mẹ xòa xuống trán là con vội vàng vuốt lên rồi bảo, đấy, con đã bảo mà, lại xấu xí rồi.
Con của mẹ, không cao to vượt trội nhưng nhìn con rất nhiều người hỏi xem con đã được 5 tuổi chưa, bởi con chững chạc và ăn nói như ông cụ. Con ưa hoạt động, chẳng mấy khi có trạng thái tĩnh, mẹ chuyển động cùng con, tưởng như cả thế giới chuyển động cùng con, bởi lẽ trái đất vẫn quay mỗi ngày.
Con thích làm siêu nhân Bi Ca anh hùng trái đất nên giọng nói và hành động cũng sặc chất siêu nhân.



Siêu nhân ấy vẫn bé bỏng và cần được vỗ về nói ngọt từng giây khi bên ba, bên mẹ, trong vòng tay ông bà...








Siêu nhân ấy có đôi môi quyến rũ gọi mời và một ánh mắt vô cùng biểu cảm.

Siêu nhân ấy luôn nhanh như một chú Sóc, không ngừng nhảy nhót, khuấy động những buổi sáng vón yên ả ở sân nhà.




Siêu nhân múa gậy, bắn súng, tung chưởng khiến góc sân nhỏ trở nên náo nhiệt.

Cái ôm từ phía sau của một người đàn ông cho một người đàn ông thật là ấm áp.

Mẹ thích ngắm con những ngày đầu thu, khi con hòa mình vào cây lá trong vườn, nắng vàng nhảy nhót xung quanh, không gian sáng bừng, trời se se lạnh, con thoải mái diện những chiếc áo dài tay mẹ mua từ mùa trước để rồi mẹ thảng thốt nhận ra con mình nhìn chững chạc lắm rồi.





Mẹ thích, những sáng chủ nhật đẹp trời, chưa ăn sáng, hai mẹ con tung tăng dắt tay nhau ra phòng cháy, nơi con thỏa thuê chạy nhảy, không phải lo xe cộ bụi bặm ồn ào, khi ông mặt trời rũ chiếc áo choàng lấp lánh vàng ươm nắng điểm xuyết màu sắc cầu vồng, không gian đầy cây nơi phòng cháy trở thành phông nền lí tưởng cho mẫu con, hí húi đào đất chỉ bằng một chiếc gậy. Sáng tạo!!







Dáng con đi bé nhỏ mà vững chãi

Mùa thu không tĩnh mịch nhuốm buồn mà rộn ràng cùng những bước nhảy của con.



Phút tĩnh lặng hiếm hoi khi được mẹ yêu cầu ngồi nhặt lá rơi từ cây sấu đang ở mùa trút lá.

Mà chỉ cần nhặt được một lá cũng ào đến bên mẹ như cơn lốc nhỏ để tặng cho mẹ chiếc lá thu vàng thấm đẫm yêu thương.

Tiếng thu rơi thật khẽ, thật thanh, mỏng manh như chiếc lá lìa cành, đã nghe trong gió hơi thu lạnh, đã thấy mơ màng trong nắng thu



Mùa thu, tay mẹ lạnh nên thích nắm bàn tay con bé nhỏ mà ấm sực, ôm con vào lòng để thấy mùa thu ấm áp những yêu thương.
Nhưng hôm nay trong một chiều thu hanh hao nắng vàng, không khí mát mẻ và dễ chịu, khi hàng hóa chả có nhiều mà bận rộn, khi cơn lười dịch đống tài liệu đánh giá của một tiêu chuẩn mới đang trỗi lên, cảm xúc lại ùa về, khi cười, khi khóc, lẩn quất hình bóng con trong từng thước ảnh, thấy tiếng cười con thật gần, thấy bàn tay con nhỏ bé đang ra sức làm đẹp cho mình, thấy nhớ con như thể thời kì đầumới quay lại làm việc sau 4 tháng nghỉ sinh con. Làm mẹ, hình như tâm trí chỉ còn choán ngợp bởi chuyện con.
Là vì con hiền khô trong lúc ngủ.Môi hồng, tay như thể búp sen, bàn chân đầy đặn.

Là vì con cười nụ cười tỏa nắng, núm đồng tiền xinh xinh.


Mẹ cứ hay vừa đi đường, vừa cười một mình khi nghĩ lại những lời con nói, ngộ nghĩnh và đáng yêu biết bao. Những lúc con nhìn thật sâu vào trong mắt mẹ, mắt con lấp lánh yêu thương, bàn tay con vò rối bù tóc mẹ nhưng lại nói rằng con trang điểm cho mẹ, trông mẹ xinh lắm, mẹ phải để tóc lên như thế này nhớ chưa và hễ tóc mẹ xòa xuống trán là con vội vàng vuốt lên rồi bảo, đấy, con đã bảo mà, lại xấu xí rồi.
Con của mẹ, không cao to vượt trội nhưng nhìn con rất nhiều người hỏi xem con đã được 5 tuổi chưa, bởi con chững chạc và ăn nói như ông cụ. Con ưa hoạt động, chẳng mấy khi có trạng thái tĩnh, mẹ chuyển động cùng con, tưởng như cả thế giới chuyển động cùng con, bởi lẽ trái đất vẫn quay mỗi ngày.
Con thích làm siêu nhân Bi Ca anh hùng trái đất nên giọng nói và hành động cũng sặc chất siêu nhân.



Siêu nhân ấy vẫn bé bỏng và cần được vỗ về nói ngọt từng giây khi bên ba, bên mẹ, trong vòng tay ông bà...








Siêu nhân ấy có đôi môi quyến rũ gọi mời và một ánh mắt vô cùng biểu cảm.

Siêu nhân ấy luôn nhanh như một chú Sóc, không ngừng nhảy nhót, khuấy động những buổi sáng vón yên ả ở sân nhà.




Siêu nhân múa gậy, bắn súng, tung chưởng khiến góc sân nhỏ trở nên náo nhiệt.

Cái ôm từ phía sau của một người đàn ông cho một người đàn ông thật là ấm áp.

Mẹ thích ngắm con những ngày đầu thu, khi con hòa mình vào cây lá trong vườn, nắng vàng nhảy nhót xung quanh, không gian sáng bừng, trời se se lạnh, con thoải mái diện những chiếc áo dài tay mẹ mua từ mùa trước để rồi mẹ thảng thốt nhận ra con mình nhìn chững chạc lắm rồi.





Mẹ thích, những sáng chủ nhật đẹp trời, chưa ăn sáng, hai mẹ con tung tăng dắt tay nhau ra phòng cháy, nơi con thỏa thuê chạy nhảy, không phải lo xe cộ bụi bặm ồn ào, khi ông mặt trời rũ chiếc áo choàng lấp lánh vàng ươm nắng điểm xuyết màu sắc cầu vồng, không gian đầy cây nơi phòng cháy trở thành phông nền lí tưởng cho mẫu con, hí húi đào đất chỉ bằng một chiếc gậy. Sáng tạo!!







Dáng con đi bé nhỏ mà vững chãi

Mùa thu không tĩnh mịch nhuốm buồn mà rộn ràng cùng những bước nhảy của con.



Phút tĩnh lặng hiếm hoi khi được mẹ yêu cầu ngồi nhặt lá rơi từ cây sấu đang ở mùa trút lá.

Mà chỉ cần nhặt được một lá cũng ào đến bên mẹ như cơn lốc nhỏ để tặng cho mẹ chiếc lá thu vàng thấm đẫm yêu thương.

Tiếng thu rơi thật khẽ, thật thanh, mỏng manh như chiếc lá lìa cành, đã nghe trong gió hơi thu lạnh, đã thấy mơ màng trong nắng thu



Mùa thu, tay mẹ lạnh nên thích nắm bàn tay con bé nhỏ mà ấm sực, ôm con vào lòng để thấy mùa thu ấm áp những yêu thương.
nhìn cứ như 5t đấy.... hồi đó mình cũng đã bị lầm mà. hihi
Siêu nhân Tùng đúng là rất ra dáng đàn ông, mạnh mẽ và lạnh lùng.
Nhìn Tùng lúc nào cũng năng động và lớn ơi là lớn ấy.
Thu với Tùng có chút se lạnh, lãng mạn nhưng vẫn rất năng động Tùng nhì̉.