Thực tế phũ phàng hơn nhiều nên cố chống mắt lên cưỡng lại cơn buồn ngủ, và gõ vào đây những chuyện linh tinh vụn vặt của con.
Sau một tháng chăm chỉ học bài mỗi tối, tô màu, học nhận biết số, nhận biết con vật và các nhóm nghề thì con quay trở lại vô tổ chức kỉ luật, xem phim mỗi tối, leo lẻo nhận xét về các nhân vật. Phim Tây Du là đam mê của con, mắt không rời khỏi màn hình, tai không còn chỗ nào mà tiếp nhận âm thanh không phải từ phim phát ra.
Tháng 8, đánh dấu việc con chính thức biết bơi, ai cũng khen con giỏi, bởi lẽ ở bể bơi huấn luyện viên chỉ
nhận đào tạo các em từ 8 tuổi trở lên, con mới có 4,5 tuổi, dưới chuẩn, thế mà mất có hai thẻ bơi tháng, số lần bơi mới có 12 lần là con đã có thể bơi đoạn xa nhất được 5m, thật không phí 3 M tiền thẻ.
Con tỏ rõ là một em bé chăm chỉ, khi mẹ lau nhà con lăng xăng đòi giặt giẻ và lau nhà, tuy chỉ lau xong phòng bà ngoại là đã vứt cây lau nhà xuống sàn rồi than mệt nhưng mẹ thấy vui vì con có ý thức chia sẻ công việc. Sang nhà bà mình, con lau cả phòng khách luôn.



Lau xong không quên bó gối than mệt

Ngồi xem phim, con bảo sau này lớn con đi Mỹ, đi châu Âu. Mẹ bảo, vậy con học giỏi kiếm học bổng rồi cho mẹ đi nhé, con bảo, vâng, rồi con sẽ cho ba mẹ đi. Nhưng mà con làm xa lắm, con bận việc công ty, con phải ăn ngủ ở công ty luôn cơ, một năm con mới về thăm mẹ một lần. Hỏi làm gì thì đáp: Con làm thợ xây. Ước mơ giản dị, nhưng không bết thợ xây giỏi cỡ nào mà Mỹ và châu Âu mời qua xây nhà nhỉ?
Bà mình đi đám ma đúng hôm mưa, về nhà thì quần áo bị ướt, con thương bà nên tận lúc về nhà mình rồi ngồi xem phim, nghĩ đến nên thở vắn than dài: Bực cái bà mình này quá. Trời thì mưa to, đi đám ma làm bị ướt hết cả rồi. Không biết chờ chờ mưa tanh hẵng về. Bực mình quá.
Về bà nội cúng rằm, mẹ đón từ 3 h chiều, mới ngủ dậy con ngoan ngoãn chào cô, ra giá lấy dép, đeo ba lô rồi về. Cô trêu lấy phần thì chạy vào cô nói: Cô Vân ơi cô Vân, để Tùng lấy phần cho cô bánh keọ nhé. Về nhà bà mình, bà và dì bảo lý phần xôi gà thì con bảo: để con còn sắp xếp.
Vẫn chuyện sang bà mình, con nhận đó là nhà con, dì thấy vậy mới chia cho cái chuồng lợn cũ ở góc vườn. Con thì bảo thế con chia cho dì cái ngũ cốc luân hồi, dì ngố chưa hình dung được, thấy con với ông cười ngặt ngẽo, té ra con chia cho dì cái toilet.
Cái mặt ấy lém lắm.Được bà Phượng cho áo giống các em, copn diện ngay và bảo: Bao giờ ngắn thì cho em Lâm Tùng. Em cũng cái y chang số nhỏ hơn, em cũng nói sẽ cho con khi em mặc chật. Con kẻ cả. Em bé như thế thì làm sao mà anh mặc vừa áo em được. Chỉ có em mặc vừa áo của anh thôi. Rõ ràng con nhỉ.







Cuối tuần rồi, mai là được về quê ăn khao dì Dương đỗ đại học, và tuần sau thì chắc đang vi vu Thung nai rồi con trai nhỉ. Chăm ngoan cho mẹ kéo cày, để đời là những chuyến đi con nhé.